fbpx

NIỀM VUI CHẢY NƯỚC MẮT NGÀY ĐẦU NĂM…

Thế là đã tròm trèm 10 năm tôi từ bỏ rất nhiều thứ (trong đó có công việc đang rất tốt, ở một nơi mà cả nhà, cả dòng họ rất phản đối khi tôi bỏ việc) để gắn đời mình với nghiệp Khí công Himalaya…

Trong 10 năm ấy tôi đã hướng dẫn tập luyện cho hàng vạn học viên (trực tiếp). Còn số học viên tập online, nhất là qua các clip đăng tải miễn phí trên youtube thì không thể tính được.

Cũng trong “10 năm ấy biết bao nhiêu tình” này, tôi nhận được không ít niềm vui, niềm hạnh phúc khi chứng kiến sự thay đổi rất tốt về sức khỏe của nhiều học viên – vốn là những bệnh nhân của nhiều chứng bệnh nan y (đã vật vã chạy chữa khắp nơi, tốn rất nhiều tiền bạc, công sức) trước khi đến với môn phái.

Tôi đã không ít lần chảy nước mắt…

Trước hết là vì vui mừng cùng các học viên…

Sau là chảy nước mắt vì biết ơn họ – những học viên đó!

Bởi nhờ có họ, tôi có thêm đủ nghị lực và quyết tâm theo đến cùng sự nghiệp phát triển Khí công Himalaya!

Nhưng cũng không ít lần tôi chảy nước mắt vì mệt mỏi, chán nản, thậm chí cáu bẳn khi phải chứng kiến sự lười nhác, vô minh của đám đông trong người mang đầy bệnh tật, nhưng lại rất thờ ơ với việc tập luyện. Họ sẵn sàng chi cả núi tiền để UỐNG THUỐC MÀ KHÔNG GIẢI QUYẾT ĐƯỢC GÌ… Hoặc chỉ chăm chăm tìm những môn gì TẬP NHẸ NHÀNG CHỈ 5-6 PHÚT NHƯNG LẬP TỨC KHỎI BỆNH, KIỂU NHƯ NHÌN VÀO TRÁN AI ĐÓ RỒI NHẬN NĂNG LƯỢNG QUA MÀN HÌNH ĐIỆN THOẠI…

Và hôm nay, trong những ngày đầu năm mới Quý Mão, tôi lại chảy nước mắt vì vui mừng khi nhận được bài báo cáo của bạn Thảo Phương về tình trạng sức khỏe của con gái mình.

Chuyện khá dài…

Có lẽ, tôi nên thuật lại chi tiết một chút trước khi nói về bài chia sẻ này.

==================

Chuyện là thế này:

Cách đây khoảng 4-5 tháng gì đó, tôi được bạn Huyen Doan mời đi nhậu. Trong bữa rượu, khi thấy tôi đã nốc gần hết cả chai rượu, thì bạn thỏ thẻ hỏi:

-Thầy có nhớ con bé H… ở Trung tâm bảo trợ xã hội X không?

Tôi:

-Nhớ chứ! Đã hai lần lên Trung tâm dạy Khí công cho trẻ mồ côi lại bị HIV thì làm sao mà quên được chúng nó? Và cũng làm sao mà quên được NGƯỜI MẸ hết lòng chăm sóc chúng? Mặc dù cái đứa NGƯỜI MẸ này nó rất NGẪN!

Huyen Doan:

-Vâng, thầy nhớ đến H. là em mừng rồi. Có việc này…

Tôi (lập tức giơ tay ngăn lại):

-Đừng nói gì nữa. Anh biết việc gì rồi.

Huyen Doan (ngớ ra):

-Ơ, em đã nói gì đâu?

Tôi:

-Có phải “con Ngẫn” này nó bị vấn đề liên quan đến phần đại tràng, khó khăn trong vụ Ị ĐÁI phỏng?

Huyen Doan (trợn mắt nhìn tôi và có vẻ sắp ngã đập mặt xuống bàn. Ú ớ…):

-Ơ… ơ… Sao thầy biết? Thế nó gọi điện cho thầy rồi à?

Tôi:

-Không, anh không hề có liên lạc gì với NGẪN kể từ hồi lên dạy khí công trên Trung tâm cả. Nhưng em vừa nhắc đến NGẪN thì anh đọc được một số thông tin như trên thôi. Vì nốc rượu vào nên chỉ đọc được từng đó.

Huyen Doan vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng. Chắc mừng vì thấy tiền bữa rượu không đến nỗi phí lắm. Bèn tiếp tục nói (lần này thì không thẽ thọt nữa, mà đã đầy ắp vẻ tự tin, mạch lạc):

-Con gái của H. bị khiếm thính từ nhỏ. Cháu không học trường dành cho trẻ khiếm thính, khiếm thị mà lại đi học trường ngoài cùng bạn bè bình thường. Nhưng mấy năm nay cháu bị tự kỉ do áp lực, do bạn bè kì thị… Và do đủ thứ áp lực kiểu đó, đã 3 năm nay, cháu gặp vấn đề rất nặng về việc đại tiện. Cháu không thể ĐI được. Cứ vài tuần một lần, mẹ phải thụt tháo thì mới… RA. Cả nhà, cả họ đã tìm mọi thầy thợ từ tây y đến đông y khắp nơi khắp chốn rồi… Thậm chí có ông thầy đòi 300 triệu và gia đình đã chuyển tiền. Nhưng chẳng ăn thua gì… H. muốn nhờ thầy hướng dẫn cho cháu bài tập. Nếu có thể, thầy thu xếp thời gian rồi báo cho H để hai mẹ con nó xuống Hà Nội tập. Em sẽ lo chỗ ăn ở cho hai mẹ con nó.

Tôi:

-Ừ, anh hiểu rồi. Nhất trí ngay! Nhưng việc gì phải khổ thế? Việc gì phải hành hạ con bé xuống đây, thuê khách sạn, ăn uống vật vạ? Nó đang là người bệnh mà?

Huyen Doan:

-Không, em mời về nhà mình chứ không để hai mẹ con nó phải ăn ở bên ngoài đâu.

Tôi:

-Không phải xuống Hà Nội. Bảo nó tuần sau anh lên dạy cho con bé một buổi là xong. Anh cần 1 tuần để tư duy, thiết kế bài tập riêng cho con bé.

Huyen Doan chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên vì vui sướng và lại cầm nậm rượu dốc cạn vào chén của tôi. (Chỗ này xin mở ngoặc: Từ đó tôi rất cảnh giác khi ĐƯỢC – BỊ đàn bà mời uống rượu… 😁😁😁)

Thế là sau chừng 10 ngày, khi đã xong phần bài tập cho bé. Hai thày trò lên đường.

Mẹ NGẪN đón hai thầy trò tôi và căn dặn rất kĩ (trước khi đưa về nhà). Đại loại, cháu bị tự kỉ nên nó rất ngại tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là đàn ông. Cháu nó sợ nói to vì tưởng là bị quát, sợ những ngôn từ “mạnh”, những cử chỉ có thể gây cho cháu hiểu nhầm là bị bạo hành…

Tôi ngớ ra vì chưa thực sự hiểu mấy.

Thì lập tức Huyen Doan giải thích: Thầy không được chửi thề, không được vung tay vung chân, không được trợn mắt… Mà phải “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên…”

À, ra vậy. Tôi bèn gật đầu một cách tương đối thiếu tự tin là có thể “giữ mình” được như vậy.

Chúng tôi về nhà.

Mẹ NGẪN gọi cháu ra.

Cháu nhìn tôi bằng con mắt dò xét, nghi ngại trong giây lát.

Còn tôi thì đứng thộn mặt ra vì cố gắng thể hiện mình là kẻ HIỀN TỪ, NHÂN HẬU (một điều mà tôi nghĩ là không mấy khi có trên nét mặt của mình)…

Nhưng may thay, cháu bé “phát một tín hiệu gì đó” cho mẹ mình. Và NGẪN quay sang tôi vẻ vui mừng “Cháu nó sẵn sàng học với bác rồi đấy ạ”.

Thế là chúng tôi trải thảm, trải chiếu ra để tập luyện.

Cháu rất thông minh. Học một biết mười chứ không ì ạch, chậm chạp, khó khăn như bà mẹ “NGẪN lâu khó đào tạo” kia…

Thế rồi sau buổi tập, thầy trò tôi được bữa rượu thịt khoản đãi thịnh soạn và về Hà Nội.

Trước khi về, tôi có bảo hai mẹ con cháu: Phải tập luyện đều đặn hàng ngày. Hãy nhớ phương châm: Tập ĐÚNG – ĐỦ – ĐỀU thì sẽ ổn. Khi nào khỏi bệnh, hãy trả cho bác tiền công. Số tiền là MỘT NGHÌN VIỆT NAM ĐỒNG. Sổ dĩ bác phải lấy tiền, vì bố mẹ con rất áy náy nếu bác không lấy phí. Vậy thì số tiền mà bố mẹ con sẽ phải trả bác là MỘT NGHÌN ĐỒNG VIỆT NAM.

Hai thầy trò tôi lên xe phóng về trước vẻ mặt hết sức “ngẫn” của NGẪN…

Thế rồi, ngày hôm nay, tôi nhận được bài báo cáo thu hoạch từ mẹ NGẪN của cháu!

Tôi nghĩ, cháu đã thực sự có những cải thiện từ những ngày trước đó rồi thì mới tăng được 6kg, ăn tốt, ngủ tốt, RA tốt… Nhưng có lẽ vì cẩn thận muốn có thời gian kiểm chứng nên hôm nay mẹ cháu mới “lập báo cáo”.

Có điều, “bản báo cáo” của mẹ NGẪN nó cứ viết liền tù tì một mạch, chẳng xuống dòng, chẳng ngắt đoạn. Dấu chấm dấu phảy nhiều khi cứ loạn cào cào cả lên…

Do đó, tôi xin edit lại bằng cách ngắt quãng, xuống dòng cho đỡ rối mắt, chứ tuyệt đối không chỉnh sửa gì thêm.

Mời mọi người cùng đọc và chia vui với mẹ con cháu!

===========================

Đầu xuân năm mới em xin gửi lời chúc sức khỏe và bình an đến tất cả các thành viên trong CLB ạ.

Hơi dài dòng và nhiều chuyện một chút e muốn trình bày một câu chuyện với mong muốn cả nhà có thêm động lực luyện tập và quan trọng báo cáo với Thầy Văn em đã đỡ “Ngẫn” vì lười và đặc biệt đứa học trò nhỏ của Thầy mà Thầy vẫn bảo mẹ con cứ nhắc con ” tập tử tế đúng đủ” là cảm ơn tao rồi ” trích nguyên văn”😁.

Đấy là bé con lớn nhà em.

Năm nay con sang tuổi 19.

Sinh ra 1,6kg cả tã là trẻ khuyến thính do bị ngộ độc thai nghén là trẻ tự kỷ theo đánh giá của viện Nhi TW.

Thay vì gửi con đến một Trung tâm bảo trợ cả 2 vc em quyết định sẽ đồng hành cùng con đến khi nào không có khả năng thì thôi. Cũng nói thêm về hoàn cảnh nhà em 2 vc đều công chức nhà nước có chức danh và có công việc làm thêm bên ngoài nên không giàu có nhưng đủ đk lo cho con những gì tốt nhất.

Cách đây 3 năm con xuất hiện tình trạng táo bón rất nặng đi học đi học thì các bạn kỳ thị vì là trẻ câm điếc nên nghỉ học khi hết lớp 9 cộng thêm vấn đề táo bón của con làm tâm lý con gần như khủng hoảng.

Đi viện bác sỹ bảo con bị trầm cảm điều này đã làm một người làm mẹ như em mất ngủ nhiều đêm và không ngừng oán trách bản thân vì sinh con ra để con như thế.

Rồi e đã quyết định từ bỏ công việc đang làm là một viên chức, một trưởng phòng với những bằng khen và giấy khen nhiều người phải ngưỡng mộ và tiếc nuối để về bên con đồng hành cùng con để cùng con qua các bệnh viện mong cầu tìm ra đc phương pháp cho con. Thậm chí có cả những bác sỹ đông y đã nhận gần 300tr chỉ để với một cam kết con lên đc 5kg nhưng kết quả vẫn là bằng con số O tròn trĩnh.

Trải qua các xét nghiệm rồi thì nội soi dạ dày, đại tràng, chụp X quang đại tràng….bác sỹ kết luận con bị dài đại tràng, táo bón cơ năng nguy cơ phải mổ rất cao mà nếu có mổ thì việc mổ đi mổ lại sẽ xảy ra vì đại tràng của con hoạt động rất yếu kiểu như chân tay một thời gian không hoạt động là bị liệt vậy.

Sau một thời gian dài táo bón phụ thuộc vào các loại thuốc nhuận tràng thậm chí sau này tất cả các loại thuốc nhuận tràng đều vô tác dụng với con mà phải dùng đến thụt tháo.

E nghĩ đến Thầy Văn khi còn công tác Thầy đã dạy khí công cho nhóm trẻ e nhiễm HIV nơi e đang làm trưởng phòng sức khỏe các con cải thiện nhiều vậy là em đã coi đấy là cái phao cứu sinh của con gái mình.

Với sự hỗ trợ của chị Huyen Doan thầy đã không một chút đắn đo lên đg ngay với tinh thần đến tận nhà dạy con bé không để nó đi lại nhiều ” Thầy nói”.

Một bài học dành riêng cho con đã được Thầy thiết kế và hướng dẫn rất tỉ mỉ.

Sau hơn 4 tháng tập luyện hiện nay con đã tăng đc 7kg từ cô bé 1m60 nặng 35kg thì nay con đã 42kg. Con đã tự chủ động đi vệ sinh được thi thoảng bị trục trặc chút xíu thôi.

Dài dòng vậy thôi nhưng mục đích chính của con là báo cáo bác Văn con luyện tập rất chăm chỉ và hôm nay có thành tích báo cáo Bác rồi ạ.

Hiện con vui vẻ, tích cực, năng động hơn xưa nhiều. Con đã tự làm món ăn bán online( đơn đến tới tấp không kịp làm) con nuôi con gà để lấy trứng sạch bán( cũng không đủ trứng để bán luôn ạ hi hi…).

Sắp tới con sẽ mở một tiệm trà Hoa online tại nhà nữa ạ☺️☺️☺️Sức khỏe tốt nên tinh thần của con cũng tốt hơn rất nhiều. Biết là bác không thích nghe Cảm ơn nhưng con vẫn nói cảm ơn bác rất nhiều ạ🥰🥰🥰

=========================

P.S: Chính từ vụ tư duy bài tập cho cháu mà tôi đã quyết định phát triển thành chương trình tập luyện của lớp Khí công quí 4/2022 và quí 1/2023 với các chủ đề: Dạ dày, hệ tiêu hóa; Ruột non – Ruột già, tiêu hóa, bài tiết!

Và thêm một điều mà tôi muốn nói từ trường hợp của cháu bé:

Thực ra “công của tôi” (nếu có) thì chỉ là một chút xíu!

Quan trọng nhất là do cháu nỗ lực, kiên trì tập luyện.

Chỉ có kiên trì, chịu khó mới đem lại thành công.

Còn những người nóng vội, thiếu kiên trì, chỉ thích “mì ăn liền” thì không bao giờ có kết quả!!!

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.