Các học viên thân mến!
Như vậy là trong phần 1, tôi đã liệt kê khá kĩ những phương pháp ăn uống “không giống bình thường” mà tôi đã biết, đã trải nghiệm một cách nghiêm túc. Mặc dù chỉ là trong thời gian không dài (100 ngày) cho mỗi phương pháp, nhưng tôi tin rằng mình đủ tư cách để bàn, để nói về chúng.
Và bây giờ, tôi xin giải thích là TẠI SAO TÔI KHÔNG ÁP DỤNG PHƯƠNG PHÁP NÀO TRONG (CHO) CUỘC SỐNG CỦA MÌNH?
1/ĐẦU VÀO KHÔNG DỄ DÀNG:
Đầu vào ở đây là nguồn thực phẩm.
Tất cả các phương pháp kể trên đều yêu cầu rất khắt khe là thực phẩm (dù là thực vật hay thịt cá) phải sạch, phải hữu cơ, không được biến đổi gen… Nói chung là phải tuân theo một qui chuẩn hết sức ngặt nghèo về VỆ SINH AN TOÀN THỰC PHẨM.
Điều này rất tốt, nhưng vô cùng khó khăn.
Nếu bạn ở nông thôn và có đất rộng rãi, đủ để trồng trọt, chăn nuôi cho chính mình ăn thì còn tương đối dễ thở khi đáp ứng những điều kiện trên. Chứ nếu ở thành phố, chui rúc trong các hộp bê tông thì khó mà có được nguồn thực phẩm sạch như mình mong muốn.
Có thể, sẽ có người đưa ra phương án “Vậy thì BỎ PHỐ LÊN RỪNG đi cho thoải mái ăn đồ sạch, tự mình trồng trọt, chăn nuôi…”
Vâng, nếu được vậy thì chả có gì để nói nữa cả.
Nhưng hỡi ôi, đâu phải ai cũng làm được điều đó?
Đâu phải ai cũng bỏ Sài Gòn, Hà Nội, Hải Phòng, Đà Nẵng… để về nông thôn, lên núi, lên rừng? Mặc dù có thể rất muốn.
Nhưng giữa MUỐN VÀ CÓ THỂ lại luôn không mấy khi đồng hành với nhau.
Xin chia sẻ câu chuyện của cá nhân tôi:
Tôi thực sự là một thằng rất điên khùng (nếu gọi âu yếm đi thì là thằng quái dị, thằng dở hơi) trong con mắt bố mẹ, các anh chị em ruột thịt, họ hàng. Bởi tôi hay làm những thứ mình thích chứ không thèm quan tâm đến bọn khác nói gì.
Ngay từ bé tôi đã điên thế rồi, nhưng thôi, bỏ đi. Kể những chuyện mới một chút:
Năm 2009 tôi và vợ vào Đà Lạt chơi 03 ngày. Trú tại nhà một người quen.
Đà Lạt ngay lập tức hút hồn tôi, bởi nó đẹp đến mức mê mẩn, khí hậu mát mẻ, sạch sẽ… Nói chung, nó gợi nhớ cho tôi đến quãng đời 18 năm ở Nga, Ba Lan và những thành phố khác ở châu Âu mà tôi đã đặt chân…
Tôi hỏi vợ “Em có thích Đà Lạt không?”
Vợ tôi gật đầu.
Thế là đúng 2 tuần sau kể từ khi tôi hỏi vợ câu đó, ông chủ nhà (người đã cho tôi tá túc) há hốc mồm suýt ngất khi thấy hai vợ chồng tôi cùng hai đứa con tay kéo va li, lưng đeo ba lô xuất hiện trước cổng nhà, dõng dạc thông báo: “Ông cho chúng con ở nhờ mấy ngày trong thời gian tìm thuê nhà”.
Ý định lúc đó chỉ là thuê nhà để ở chứ làm gì đủ tiền mà dám nghĩ tới chuyện mua nhà?
Trong tuần đầu tiên, ban ngày chạy đôn chạy đáo tìm nhà để thuê. Tối về, tôi tập khí công và thầm khấn “Con xin Tổ Thầy phù hộ cho con nhanh chóng kiếm được số tiền chỉ đủ mua một ngôi nhà lấy chỗ cho gia đình con trú thân, che mưa che nắng chứ không dám xin nhiều hơn…”
Khấn thế vài hôm rồi quên béng mất.
Khoảng một tuần sau, đúng vào cái ngày mà lẽ ra hôm sau phải xuống tiền thuê nhà, thì có một cú điện thoại gọi vào lúc 22h.
Người gọi là một anh bạn quen học ở Liên Xô cùng thời. Tôi gặp bạn đó tầm 1 năm trước trong một cuộc nhậu đón ông thầy dạy võ từ Sài Gòn ra. Lúc nhậu, rượu vào lời ra, tôi kể là có mảnh đất mua đã lâu ở Thuận Thành, Bắc Ninh và có ý định bán. Kể chỉ để kể thôi, chứ cũng chẳng nghĩ gì. Mà chẳng hiểu sao đón thầy võ, đang nhậu nhẹt ôn cố tri tân, ôn lại những kỉ niệm gái gú thời trai trẻ… thì bỗng dưng tôi lại đem chuyện cái mảnh đó ra kể…? Chịu, chẳng thể hiểu nổi. Sau này ngồi ngẫm lại, thấy cứ như là có sự “xui khiến” nào vậy…
Và bẵng đi cả năm không gặp lại nhau. Giờ thì đùng phát, bạn ấy gọi điện hỏi tôi có còn định bán mảnh đất đó không?
Tôi sững người và hét lên “Có, tao vẫn muốn bán và đang rất cần bán ngay đây!”
Bạn bảo “OK, thế mai mày dẫn tao đi xem mảnh đất đó nhá!”
Tôi: “Xem thế đ’ nào được. Tao chuyển vào Đà Lạt sinh sống rồi. Mới vào được hơn chục ngày thôi.”
Bạn: “Thế thì tao tự đi xem cũng được. Mà mảnh đất của mày thế nào nhỉ?”
Tôi: “Tao cũng cóc nhớ là nó ở đâu. Chỉ nhớ là miếng đó 2 sào, nằm giữa cánh đồng. Hồi tao mua thì người ta vẫn trồng lúa. Giấy tờ chưa có sổ đỏ, chỉ là mảnh giấy viết tay giữa người mua, người bán với nhau”.
Ở đây, xin kể thêm chi tiết này:
Tôi mua mảnh đất đó trong một cơn say rượu.
Hồi đó (năm 2004), tôi mới về nước. Lúc về, có người quen gửi tôi cầm về cho gia đình cậu ấy ở Hà Nội 3000 đô, nhờ chuyển hộ. Về được hơn chục ngày, tôi nhét 3000 đô vào túi định đem tiền đi trả cho nhà cậu người quen kia. Ai ngờ, chưa kịp thực hiện ý định, thì lại có thằng bạn cứt từ hồi nhỏ rủ đi nhậu. Thế là tôi quên béng mất ý định đem tiền đi trả.
Nhậu xong, tôi và thằng bạn cứt phóng xe máy về. Cái trò nhậu bia nốc đầy bụng thành ra rất mót đái. Chưa về đến nhà thì cả hai thằng đều mót đái cứng bụng. Mà chỗ mót đái thì lại ngay gần khu lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh nên không thể đái bậy được.
Trong cái khó, ló cái khôn. Thằng bạn cứt của tôi chợt à lên “À, tao có bà chị quen ở ngay Ngọc Hà. Mình vào giả vờ thăm bà ấy rồi đái nhờ phát”.
Thế là hai thằng tôi vượt cả đèn đỏ phi đến nhà bà chị nó.
Vừa hay, đến nơi thấy bà chị vừa đi đâu đó về, mặt mũi đỏ gay, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đang mở khóa cổng.
Hai thằng không khách sáo gì được nữa, chạy vào nhà vệ sinh, đái như chưa bao giờ được đái rồi mới quay ra nhà chào hỏi bà chị nó.
Hóa ra, bà chị kể là vừa đi Bắc Ninh mua được hai mẫu đất và sẽ phân lô thành từng miếng, mỗi miếng 2 sào để bán lại.
Chị hỏi chúng tôi có mua không?
Hai thằng say lập tức gật đầu mà không cần hỏi han gì hơn.
Thế là tôi sức nhớ ra cục tiền 3000 đô trong túi, bèn bảo “Em có tiền đây, chơi luôn đi. Đặt cọc luôn cho máu”.
Thế là bà chị viết giấy bán cho tôi một mảnh, thằng bạn một mảnh và nhận tiền đặt cọc tổng là 3000 đô.
Hai thằng say đút giấy biên nhận vào túi rồi loạng choạng phi xe về nhà.
Ngủ một mạch, sáng hôm sau tỉnh dậy. Vợ hỏi “Đã đem tiền trả người ta chưa?”
Tôi ngớ ra vì sau cơn say, ngủ dậy thì chẳng nhớ gì. Lục túi tìm không thấy tiền đâu. Tưởng mất. Sau tìm thấy tờ giấy biên nhận đặt cọc thì trí nhớ dần hồi phục lại, mọi chi tiết rõ mồn một. Thậm chí tôi còn nhớ ra cả chi tiết hai thằng tuy vừa say, vừa mót đái nhưng vẫn chơi trò “đái xâu kim” như hồi còn bé.
Tôi thật thà kể cho vợ mọi sự, trừ mỗi vụ “đái xâu kim”.
Vợ tôi hỏi mấy câu, đại loại đất ở đâu, vị trí có đẹp không, giấy tờ pháp lí ra sao…?
Tôi cũng lại thật thà khai báo “Nào anh đã nhìn thấy nó ở chỗ mô? Giấy tờ cũng chưa có…”
Vợ tôi chỉ biết lắc đầu kêu Giời. Nhưng vì đã làm vợ một thằng điên mười lăm năm rồi nên nàng cũng phần nào quen với những tình huống dở khóc dở cười này…
Sau đó khoảng 1 tháng, tôi đưa vợ “đi xem đất”.
Sau khi hỏi khoảng chục người thì cũng mò được đến cái xã, cái thôn í…
Rồi hỏi tiếp một cơ số người khác thì tìm ra được tọa độ mảnh đất.
Nó nằm giữa cánh đồng lúa mênh mông, xanh rì, thẳng cánh có bay.
Nhìn trên tờ giấy bà chị vẽ sơ đồ, tôi thầm đoán và thì thào bảo vợ “Đây, chắc nó ở chỗ này em ạ!”
Vợ nhìn tôi ngao ngán, chỉ thiếu nước ngửa mặt lên trời cười ba phát như trong phim kiếm hiệp nữa mà thôi…
Sau, tôi đem chuyện này kể cho bà chị (người bán đất). Chị bảo “Mày không nói, chứ nếu không chị đã mách đến nhà lão trưởng thôn nhờ dẫn đi. Chính lão này chân gỗ cho chị mua thửa đất đó.”
Chuyện xảy ra từ năm 2004.
Kể từ đó, tôi chẳng quay lại xem lúa má ở đó ra sao. Thậm chí nếu vợ không nhắc, thì tôi cũng quên béng mất mảnh đất ấy.
Lại nói, khi thằng bạn gọi điện, tôi truyền đạt một cách hết sức trung thực mọi thông tin như vậy, như vậy… Tôi còn cẩn thận bổ sung thêm chi tiết là có lão trưởng thôn, rất uy tín ở vùng đó là chỗ quen biết.
Thằng bạn (thở dài, tôi nghe khá rõ qua điện thoại), bảo: OK, có đầu mối liên lạc là được rồi. Mai tao sẽ đi xem đất.”
Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Bèn ngồi dạy tập khí công và lại khẩn Tổ Thầy “phù hộ cho con bán được mảnh đất”.
Cả ngày hôm sau, tôi cồn cào như ngồi trên đống lửa. Tôi gọi điện cho chủ nhà (nơi định thuê) nói cho chờ ít hôm. Nếu xoay được tiền thì tôi sẽ mua căn nhà đó chứ không thuê (vì chủ nhà định bán lâu rồi nhưng chưa được, đành phải cho thuê làm giải pháp tình thế). Chủ nhà nghe thế lập tức gật đầu cái rụp nhưng vẫn cẩn thận nhắc tôi: Nhưng dưới tỉ bảy năm chục là tôi không có bán đâu nghe!
Tôi cứ đi ra đi vào suốt ngày. Mãi đến tận tối, chẳng thấy thằng bạn gọi điện gì cả.
Tôi đã thoáng có chút buồn vì nghĩ rằng kèo này hỏng rồi.
Đến tầm 22h30 gì đó, thì điện thoại đổ chuông.
Mọi khi, nếu ai mà gọi điện vào giờ đó thì tôi bực lắm và sẽ tắt đi, không thèm nghe.
Nhưng lần này thì khác. Tôi nhìn màn hình thấy tên thằng bạn liền phấn khởi gào rất to: “Alo, thế nào rồi?”
Thằng bạn: Tao xin lỗi vì gọi muộn. Tao vừa mới…
Tôi (lập tức ngắt lời): Không sao đâu. Mày gọi lúc 2 giờ sáng cũng được mà. Bạn bè, khách sáo làm chó gì? Mày đã đi xem đất chưa?”
Thằng bạn: Xem rồi
Nó nói nhát gừng rồi im lặng.
Tôi (cố kìm vẻ sốt ruột, lấy giọng vui vẻ, ra chiều tếu táo): Thế nào? Vẫn đang trồng lúa đấy chứ?
Thằng bạn: Ừ, lúa xanh um, tìm mãi mới thấy vị trí thửa đất. Tao đi cùng với vợ…
Tôi điếng người, tự nhủ “Thôi, thế là hỏng cmn rồi. Gỉ chứ, cái bọn tên là vợ mà ra mảnh đất đó thì chỉ có lắc đầu nguây nguẩy. Từ cánh đồng lúa xanh rì thời hiện tại, làm sao chúng hình dung ra những khu công nghiệp hiện đại, những con phố sầm uất sau dăm ba chục năm nữa? Sao cái thằng này lại đi cùng vợ làm gì cơ chứ???”
Nghĩ vậy, tôi lại phải cố giấu vẻ chán chường, thất vọng, hỏi:
-Thế vợ mày nó bảo xa thì không mua đất của tao nữa à?
-Không, mà ngược lại. Tao bảo xa quá không nên mua. Nhưng vợ tao lại muốn. Nó bảo chỉ khoảng 15-20 năm nữa thì chỗ này là khu công nghiệp rất lớn, phố xá tha hồ đông đúc, sầm uất.
Ôi, Thánh Alla ơi! Con xin cảm tạ và phủ phục dưới chân Người! Tôi chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên.
Thằng bạn: Alo, mày vẫn nghe đấy chứ?
Tôi (sực tỉnh khỏi sự ngây ngất): Ừ, tao vẫn nghe đây. Thế thì mày mua đi. Tao cũng không kén khách lắm đâu.
Không hiểu sao, lúc đó tôi lại nói một câu vừa ngu, vừa vô nghĩa như vậy.
Thằng bạn: Thế mày định bán bao nhiêu?
Tôi (im lặng một lát rồi ngập ngừng): Nói thật là tao cũng không biết giá cả thế nào mà nói cả. Có thế nào thì tao kể thật hết rồi đấy. Tao mua mảnh đất đó trong lúc say rượu từ 5-6 năm trước. Giả sử vợ tao mà sắc sảo, hung dữ như vợ mày thì nó giết con mẹ nó tao từ lâu rồi… Nhưng may quá… Rồi tao cũng quên mẹ nó mất, nhiều khi không nhớ là có miếng đất đó nữa. Bây giờ tao chuyển nhà vào Đà Lạt, cần tiền… Mày có vẻ thông thạo hơn tao trong khoản này, thấy trả được thế nào thì trả”.
Thằng bạn (hơi ngập ngừng giây lát): Hừm… Thôi, mày nói vậy thì tao cũng không khách sáo. Tao cũng chẳng rành lắm chuyện đất đai đâu. Chẳng qua là hai vợ chồng tao tiết kiệm được khoản tiền là một tỉ tám trăm triệu. Nhưng để trong ngân hàng sợ mất giá nên tự dưng nghĩ đến chuyện đi mua đất giữ tiền. Tao chợt nhớ năm ngoái đón thầy Ẩn, mấy thầy trò ngồi nhậu, mày có nói đến mảnh đất ở Thuận Thành, nên nói lại với vợ. Thế là hai vợ chồng tao đi xem và vợ tao muốn mua. Tao chỉ có từng đấy tiền thôi. Mày đòi hơn thì tao chịu…”
Tôi suýt ngã xuống đất ngay khi thằng bạn nói xong. Nhưng may mà bám kịp vào mép bàn nên chỉ xô đổ cái ghế.
Thằng bạn: Alo, ý mày thế nào?
Tôi (phấn khởi gào váng lên): Còn thế nào nữa? Tao đang định mua cái nhà tầm tiền đó. Thế này là Trời định rồi. Tao rất sung sướng được bán cho mày. Ngày mai tao ra anh em mình làm việc cụ thể luôn nhá!
Thế là hôm sau tôi bay ra Hà Nội để làm hợp đồng, nhận tiền cọc.
Coi như giao dịch thế là xong.
Và tôi có được một tỉ tám để mua căn nhà ở đường Nguyễn Du, phường 9 Đà Lạt.
Tôi mua hết một tỉ bảy trăm ba chục triệu (chủ nhà đòi tỉ bảy năm chục, sau bớt cho 2 chục triệu).
Sửa sang nhà cửa hết đúng 1 tỉ bảy trăm tám mươi triệu. Dư được hai chục triệu.
Vậy là lời cẩu khẩn của tôi “Con xin Tổ Thầy phù hộ cho con nhanh chóng kiếm được số tiền chỉ đủ mua một ngôi nhà lấy chỗ cho gia đình con trú thân, che mưa che nắng chứ không dám xin nhiều hơn…” đã hoàn toàn trở thành hiện thực một cách rất nhanh chóng. Kể từ lúc khấn đến lúc có nhà đâu chỉ khoảng 3 tuần.
Tôi thực sự sợ sức mạnh của tâm linh!!!
Căn nhà đẹp nằm bên suối, đẹp như một bức tranh.
Có nhiều đêm, tôi mở cửa, ra sân ngồi lặng đi, ngắm cảnh vật, ngắm bầu trời sao, nghe tiếng suối chảy róc rách… Cứ ngỡ như mình đương mơ. Vì mặc dù 18 năm lang thang ở nước ngoài, chuyển nhà bao bận, nhưng chưa bao giờ tôi được sở hữu một nơi đẹp đẽ đến thế…
Trong căn nhà đó, tôi đã thức trắng gần như suốt ba tháng trời để hoàn thành bộ kịch bản phim “Hai phía chân trời”. Một tác phẩm, một kỉ niệm khó quên trong cuộc đời tôi… (Viết đến đây, tôi muốn nói lời cảm tạ với cấp trên, với đồng nghiệp của tôi ở Đài THVN đã tạo điều kiện cho cái thằng điên là tôi được vào Đà Lạt ở mà vẫn được làm việc.)
Thế nhưng, hai đứa con tôi thì không như vậy. Chúng nó ủ rũ, chán chường vì phải ở cái thành phố “buồn tẻ” này, bạn bè thì lạ hoắc, tiếng nói cũng lạ, khó hiểu… Trường lớp thì không xịn như ngoài Hà Nội (hồi đó một đứa học cấp 2 ở Amsterdam, một đứa học Lương Thế Vinh).
Tóm lại, chúng có rất nhiều lí do để chán Đà Lạt trong khi chẳng tìm thấy một cái cớ gì để mà thích cái thành phố làm cho bố nó mê mẩn này…
Suốt ngày thấy hai đứa con thở vắn than dài, tôi cũng nẫu hết cả lòng mề.
Thế rồi một ngày, tôi để ý thấy thằng con trai cứ hay ngửa mặt lên nhìn giời, mồm chúm lại như huýt sáo… Nó thường làm vậy và giữ tư thế này rất lâu, vẻ mặt cứ dài dại…
Tôi phát hoảng bảo vợ. Nàng cũng gật đầu “Em cũng thấy thế, đang định nói với anh!”
Thế là vợ chồng tôi lại bàn bạc rồi quyết định quay ra Hà Nội vì sợ hai đứa con ở trong này có khi bị tự kỉ mất…
Thế là lại lếch thếch chuyển nhà.
Một năm trước, sau khi mua được nhà phải thuê cả xe tải chở toàn bộ đồ đạc từ Hà Nội.
Bây giờ quay ra, tôi vừa bán rẻ, vừa cho hết. Chỉ còn ít quần áo đựng vào vài cái vali…
Tôi chia tay Đà Lạt, chia tay ngôi nhà bên bờ suối với một nỗi đau xé lòng…
Đấy, đang nói chuyện ăn uống thì bỗng dưng mạch cảm xúc lại ùa về, thành ra có thể mất thời gian của mọi người vì phải đọc.
Nhưng thực ra, tôi rất muốn chia sẻ cái điều đã nói về việc không phải ai cũng có thể bỏ phố lên rừng để thỏa mãn thú vui sống giữa thiên nhiên, đảm bảo được miếng ăn vào mồm mình luôn được sạch sẽ, không bị đầu độc bởi hàng chục, hàng trăm loại hóa chất độc hại…
Không, không dễ đâu!
GIỮA CÁI MUỐN VÀ CÁI CÓ THỂ NHIỀU KHI LÀ NHỮNG KHOẢNG CÁCH RẤT XA, RẤT KHÓ VƯỢT QUA!!!
Viết đến đây, tôi chợt nghĩ: Giả sử ai cũng muốn bỏ phố lên rừng…
Và ai cũng có thể bỏ phố lên rừng…
Thì thành phố bỏ hoang, các nhà máy, công xưởng, mọi ngành nghề kinh doanh, sản xuất đóng cửa hết.
Lúc đó có lẽ khủng long sẽ sống lại, chúng đi nghênh ngang giữa lòng thành phố. Miệng ngậm xì gà, tay cầm từng chai whisky và vừa nốc rượu vừa ngửa mặt cười ha hả…
Trong khi đó, trên rừng lũ người đang thoăn thoắt chuyền cành hái lượm cây quả, miệng hú lên những tiếng man dại còn hơn cả Tarzan…
OK, đọc đến đây, ắt hẳn sẽ có nhiều người bảo: Không bỏ phố lên rừng được thì mua thực phẩm ở những của hàng bán đồ sạch, đồ hữu cơ cũng được chứ sao?
Tất nhiên, tôi biết có nhiều cửa hàng ghi biển hiệu bán đồ sạch, đồ hữu cơ…
Nhưng tôi cũng biết đã có không ít cửa hàng trong số đó bị người tiêu dùng bóc phốt, phát hiện ra là “treo đầu dê bán thịt chó”. Lừa lọc khách hàng, nói bán đồ sạch nhưng hóa ra lại là đồ không rõ nguồn gốc, mua từ chợ đầu mối và những nơi mà chỉ có họ biết và may ra thêm ông Trời…
Lại “tất nhiên” phát nữa, là không phải cửa hàng nào cũng gian dối, mất dạy như vậy. Vẫn còn người có tâm.
Nhưng nói gì thì nói, giá cả của các loại “thực phẩm sạch” này nó cũng sẵn sàng làm SẠCH VÍ TIỀN của người tiêu dùng. Vì giá của nó không hề rẻ so với những loại thực phẩm cùng loại, cùng tên, cùng giống loài được bày bán ngoài chợ.
Nhiều thứ đắt lòi mắt.
Vì sức khỏe thì phải chi nhiều tiền cũng có thể hiểu được.
Nhưng dù sao, cũng rất cần sự cân đối tài chính giữa thu nhập và số tiền phải chi trả.
Nếu bạn là người tiêu tiền không cần nghĩ thì không có gì phải nghĩ bàn.
Nhưng nếu bạn và gia đình không nằm trong số đó, thì cũng mệt mỏi đấy.
NÓI CHUNG LÀ TÔI THẤY KHÁ BẤT TIỆN CHO SỐ ĐÔNG.
VÀ CHẲNG LẼ NHƯ VẬY THÌ CHỈ NHỮNG NGƯỜI GIÀU MỚI ĐƯỢC QUYỀN CÓ SỨC KHỎE THÔNG QUA VIỆC ĂN THỰC PHẨM SẠCH???
CÒN BỌN NGHÈO THÌ PHẢI ĂN NHỮNG THỨ RẺ TIỀN, ĐỘC HẠI ĐỂ MÀ MANG BỆNH, ĐỂ MÀ CHẾT???
NẾU THẾ THÌ BẤT CON MẸ NÓ CÔNG QUÁ, MẸ KIẾP!
2/SỰ BẤT TIỆN:
Ăn theo những phương pháp đó thì (tạm thời) rất bất tiện. Bạn sẽ chẳng ăn được ở bất kì nơi nào, với bất kì ai nếu những nơi đó (quán ăn, nhà hàng) và người ăn cùng không chung chế độ ăn uống với bạn.
Bạn sẽ phải từ bỏ tất cả các cuộc vui buồn, hiếu hỉ… Đám cưới, đám ma, liên hoan gặp mặt, thôi nôi, tân niên, tân gia, sinh nhật… bạn sẽ vắng bóng vì phải ở nhà ăn cơm gạo lứt muối mè hoặc ngồi nhai cà rốt như thỏ.
Hoặc bạn sẽ nhìn cái bọn đang vui vẻ, phấn khích đứng quanh những dãy bàn la liệt bào ngư, tôm hùm, dê béo nâng li hét hết cỡ “DZÔ DZÔ” kia bằng cặp mắt ngạo nghễ không giấu nổi vẻ khinh bỉ, rủa thầm bọn chúng “Mẹ cái lũ ngu! Chúng mày đang tự đầu độc bản thân mình bằng cách ăn tử thi động vật và một đống hóa chất đấy! Chúng mày sẽ ốm bệnh mà chết. Chứ bố mày cứ xơi cà chua, cà rốt sống kiếp thỏ, kiếp trâu bò thế này mà lại khỏe!”
Tôi đã gặp rất lắm người ăn chay…
Và tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy họ cực đoan một cách khủng khiếp. Họ ăn chay nhưng lời nói, hành động của họ nhiều khi rất độc địa.
Những ai không giống họ, thì bị chửi là ngu là điều rất dễ xảy ra.
Tôi thực sự không thích những điều này. Bởi cuộc sống muôn hình vạn trạng, mỗi người mỗi vẻ và đều được sống với cái cách mà mình thích, phù hợp với mình.
Phải chấp nhận, tôn trọng sự khác biệt.
OK, cho đến đây, tôi không hề phản bác các chế độ ăn uống này đâu nhé! Mà ngược lại, trong phần 1 của bài viết này, tôi còn công khai bày tỏ những lợi ích mà các phương pháp đó đem lại.
Ở đây, tôi chỉ đang muốn nói đến những sự khó khăn, bất tiện mà chúng ta, nếu áp dụng thì phải tìm cách vượt qua mà thôi…
Còn nếu một ngày, cả thế giới này đều ăn uống theo những phương pháp đó, thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng, thuận tiện biết bao…
Lúc đó sẽ chẳng còn giết mổ, chẳng thịt thà, trứng sữa gì nữa…
Lúc đó, cái gọi là VĂN HÓA ẨM THỰC, là tinh hoa, hồn cốt của mỗi dân tộc được xây dựng nên từ hàng ngàn năm nay sẽ không còn.
Lúc đó sẽ chỉ có văn hóa ẩm thực tập trung vào các loại hoa trái, rau củ quả…
Có khi hàng năm sẽ tổ chức cuộc thi giữa các quốc gia, xem nước nào trồng được hoa quả năng suất cao, bắp cải nơi nào to, cà rốt nơi nào dài, mập…
Lúc đó nếu đi du lịch, thay vì khám phá văn hóa ẩm thực của mỗi vùng miền, thì chúng ta sẽ ngồi cùng nhau…
Đủ các sắc dân vàng trắng đen, tuy khác màu da… và móc trong ba lô ra táo, lê, mận, nho, cà rốt, bắp cải, su hào…
Cùng nhau nâng li nước lọc chúc sức khỏe rồi nhai rau ráu mấy thứ kia rồi hát bài “Vô lại toàn thế giới hãy liên hiệp lại…”
Ồ, nhưng chưa chừng, nếu điều đó xảy ra có khi lại chẳng thuận tiện đâu…
Mọi trật tự xã hội, mọi trật tự trong thiên nhiên có thể sẽ bị đảo lộn.
Bởi có thể, lúc đó khắp nơi trên trái đất này sẽ nhan nhản các loài thú, cả loài ăn cỏ, cả loài ăn thịt… Trâu bò, gà lợn, dê, thỏ, voi, tê giác, hổ báo, sư tử… đi lại nghênh ngang mà không sợ bị giết thịt, bị săn bắn…
Thậm chí lúc đó bọn thú ăn cỏ còn tranh ăn và ăn hết mọi thứ rau củ quả của loài người…
Còn bọn thú ăn thịt thì bất kì lúc nào cũng có thể chén no nê các loài thú ăn cỏ. Thậm chí khi nổi hứng lên, chúng còn xơi tái loài người. Bởi lúc này, loài người đã bỏ phố lên rừng hết để sống đời Tarzan rồi. Mọi thứ đều bị đóng cửa. Không còn quân đội, không còn cảnh sát, không còn các nhà máy sản xuất công nghiệp, không vũ khí, không xe cộ, không internet… Túm lại, không còn gì là sự hiện hữu của nền văn minh nhân loại sau bao nhiêu năm tiến hóa, tiến bộ nữa…
ÔI… ĐƯỜNG XA NGHĨ NỖI SAU NÀY MÀ KINH…
(Còn tiếp)