Bài viết chị Phan Thu Hiền đăng trên fanpage Câu lạc bộ Khí công Himalaya Trần Hoài Văn vào tháng 6/2017
Chậm không có nghĩa không có duyên. Khắc đi thì khắc đến. Không tin ạ? Hãy tập thử coi
Tôi là người văn thì giật cục, ngại nói về mình trước công chúng. Nhưng có lẽ những gì tôi có được về sức khoẻ và của nhiều người thân, lại được sự động viên của chị Mai Lam Kbnn, Phan Hoai An rằng nên chia sẻ với mọi người để cùng tập nên tôi xin có đôi lời. Chuyện của tôi cũng nan giải nên hơi dài dòng chút ạ.
Vâng, tôi đến với Clb cách đây 1 năm. Khi đó tôi đã bị bệnh rối loạn thần kinh thực vật kèm rối loạn nội tiết dẫn đến stress, rối loạn lo âu và trầm cảm khoảng 2 năm. Dù tôi đã bước đầu bỏ được thuốc tây về thần kinh nhưng cơ thể tôi vẫn bất ổn lắm. Bệnh của tôi là bệnh về thần kinh do mất cân bằng giữa hệ thần kinh giao cảm và phó giao cảm. Không đau về thực thể nhưng bị tổn thương nặng về thần kinh và từ đó nó gây ra nhiều thứ bệnh mà không rõ là mình bị bệnh gì và như giả vờ, vừa cười xong đã thấy lăn quay ra ốm, mệt.
Bệnh gây mất ngủ triền miên, huyết áp rối loạn, tim thổn thức, người thường xuyên mệt như kiểu không còn sức lực để bước đi, chóng mặt, ù tai và vài hôm lại đau đầu đến mức hắt hơi cũng thấy lộng óc, chưa kể đôi lúc lại choáng váng như bị tiền đình. Rồi cứ rời thuốc thần kinh ra là nôn, tuần nào cũng có đến vài đêm tôi nôn, đến mức ông xã thành phản xạ cứ thấy tôi nôn là lấy chậu thau rồi ra đun cháo đậu xanh. Tôi đã phải dùng đến thuốc thần kinh loại cũng tương đối (đến mức đi mua mà cửa hàng thuốc nhìn cậu em tôi ái ngại tưởng nhà có người bị nghiện ma tuý). Chị bạn cùng cơ quan tôi đến thăm về lo có lẽ tôi bị điên thật rồi. Ông xã thì nhờ bà cô ruột lên trông cho 1 tháng chỉ sợ tôi nhảy cửa sổ tự tử (vì cửa sổ không có chấn song). Có hôm bất lực tôi oà khóc nức nở làm cô em họ tôi cũng ôm chị khóc theo, ông xã buồn bã lên tầng 4 hút thuốc vì bất lực. Cả nhà u ám…
Thế là có bv nào ở bắc, nam tôi đi hết, rồi chưa kể các việc liên quan đến tâm linh đủ cả. Thậm chí tôi còn phải chuyển cả chỗ ở. Tuy nhiên sau 2 năm tôi chỉ đỡ chứ không khỏi và cái anh khách ấy cứ thăm hỏi tôi hoài, thậm chí hàng ngày, hàng tuần. Chưa kể tôi còn lại phát hiện thêm món thoái hoá ở lưng. Đang chán nản vì không biết làm thế nào để trở lại thành người bình thường thì con bạn tốt bụng nhất của tôi Thuy Ha Nguyen rủ đi tập khí công. Tôi đăng ký rồi nhưng không biết có tập được không vì chỉ sợ đến lớp lại lăn ra ngất. Con bạn sợ tôi không đi được nên đi kèm, bắt cả thằng ku con đi theo cô, rồi nó lo cho tôi từ chai nước đi tập, khi tập được chút nó lại hỏi mày có làm sao không, lúc nó đi công tác thì nó bàn giao tôi cho con bạn khác học cùng…
Đúng như tôi dự báo, tôi cũng chỉ theo được 8/10 buổi vì ngày sau 2 ngày đi tập về tôi không thể nào ngủ được. Tôi lại hì hục lên mạng xem lại bài tập và tập theo. Trước đó tôi đã tập yoga 6-7 năm nên thú thực lúc đầu tôi cũng không thấy thích lắm vì tôi không cảm nhận được độ phê như khi tập yoga. Yoga tôi tập là yoga thể dục nên không thể giúp tôi được gì nhiều trong việc trị liệu, nên tôi quyết định chỉ tập khí công. Sau 1 tháng tôi tập tôi không cảm nhận được gì lại thấy lưng còn đau hơn do bệnh phát ra. Đọc trên trang clb thấy các anh chị chia sẻ toàn có hiệu quả sau 1 tuần, 1 tháng nên thú thực (lại thú thực ) tôi cũng có hoang mang hay là tôi không có duyên, có phúc vì tôi cũng là người kém may mắn trong cuộc sống. Nhưng rồi được sự khích lệ của Pham Nhuan Tran Thanh Nam là những người bạn tôi biết, rồi cả những lời chia sẻ qua inbox của chị Ngân Thu anh Nguyễn Đức Lam là những anh chị tôi chưa biết mặt, tôi lại tập. Sau 3 tháng tôi cũng chưa thấy gì, anh khách ốm vẫn cứ hỏi thăm tôi hàng tuần, hàng tháng. Vừa tập tôi vừa suy nghĩ chắc tôi không có duyên như thày nói rồi. Suy nghĩ vậy nhưng tôi vẫn tập vì nghĩ đến câu nói khắc đi rồi khắc đến của Thày. Có lẽ phải đến tháng thứ 4, sau 1 trận cúm cũng đã đời tôi mới lơ mơ cảm nhận được ơ hình như mình có khoẻ hơn vì sau cúm có vài ngày tôi không mệt như các đợt cúm trước, rồi người thấy nhẹ bẫng mà lâu lắm rồi tôi không có được…Từ đó trở đi tôi bắt đầu cảm nhận độ phê khi tập bài Vạn bộ trường sinh, nạp xả và Ngũ hành động công. Nhưng do bệnh liên quan đến tổn thương thần kinh nên tôi vẫn bị mệt nhưng với tần suất ít hơn. Tôi còn nhớ, tôi xin thày đi học lớp luân xa 4 vào dịp gần tết, khi đến lớp, thày nhìn mặt tôi phán một câu “mặt xanh như đít nhái, chắc lười tập hả” rồi “tim làm sao mà đi tập luân xa 4”. Tôi sợ thày lém nhưng vẫn cãi “em tập đều mà, em muốn tim khoẻ để yêu nên xin đến tập “. Về tôi lại tập bất cứ lúc nào tôi có thời gian và phải đến vài tháng trở lại đây tôi thấy người khác hẳn, cái anh khách dai dẳng kia có vẻ bắt đầu chán vì tôi đã biết cách để trừng trị anh ta nếu anh ấy vào nhà tôi chơi mà không biết điều. Lưng của tôi cơ bản đã hết đau, nếu có đau là do tôi làm việc sai tư thế và tôi tập 1-2 tuần là ổn.
Chắc để nhờ bạn bè tôi tự nhận xét về bề ngoài như thế nào, nhưng tự bản thân tôi rất vui vì tôi thấy tôi có thể đi đâu mà tôi thích, làm được những điều mà tôi muốn. Vẫn biết rằng tôi còn rất nhiều việc phải làm đối với sức khoẻ của mình, nhưng tôi có thể rút ra mấy điều:
– Thứ 1, đây là môn thể dục trị liệu phù hợp với tất cả mọi người từ người chỉ muốn tập thể dục để có cơ thể đẹp đến người muốn điều trị bệnh hoặc kết hợp cả hai.
– Thứ 2, nó đơn giản đến mức trẻ con và người già yếu cũng tập được ở mọi lúc mọi nơi, chỉ cần sự kiên trì.
– Thứ 3, hiệu quả thì rõ rệt, có ai chậm như tôi thì rồi cũng có lúc đến ngày hưởng thành quả nên có anh chị nào chưa đạt kết quả như mong muốn thì hãy kiên trì nhé ạ.
– Thứ 4, tập nên kết hợp với việc luyện để cho tâm tĩnh thì sẽ càng cảm nhận được độ phê.
– Thứ 5, môn thể dục trị liệu này không huyền bí, không lôi kéo ai đó theo kiểu giáo phái truyền đạo đâu mà những ai đó chưa biết còn lo ngại sợ bị dụ dỗ.
Về bài và liều lượng tập: trong 11 tháng qua, tôi chủ yếu tập bài Vạn bộ trường sinh, nạp xả, Trường xuân công khoảng 60 phút vào buổi sáng, trong đó Trường xuân công tôi chia nhỏ các thức, tập từ lúc thức dậy, cho đến khi đi làm ngồi trên xe tôi cũng tập. Tối có đợt tôi tập luân xa 3 và 4. Có đợt có thời gian thì tôi duy trì suối nguồn tươi trẻ hoặc Ngũ hành động công. Khi nào người mệt tôi chỉ tập được Vạn bộ trường sinh và Ngũ hành động công. Có hôm mệt lắm nhưng cứ tập xong Ngũ hành động công là tôi ngồi dậy đi làm được. Một tháng trở lại đây vì muốn giảm mỡ nên tôi chuyển tập luân xa 3 và nạp xả vào buổi sáng với thời lượng vào khoảng 60-70 phút. Bài về luân xa tôi chỉ có thể tập ở mức vừa phải và mỗi ngày tôi nâng dần thời lượng. Tối tôi tập Vạn bộ trường sinh. Trưa ở cơ quan có thời gian tôi tập Ngũ hành động công. Nói chung là có thời gian lúc nào tôi lại múa vì tôi sợ thày lại mắng mặt đít nhái.
Tôi viết hơi dài dòng nhưng vì cũng muốn chia sẻ với ai, trong đó có cả những người bạn thân của tôi còn đang từng bước, từng bước trên đường tìm lại sức khoẻ của mình thì đừng nản chí, rồi mình sẽ đạt được điều mong muốn, đặc biệt khi mình đặt niềm tin và sự đam mê vào đó.
Một lần nữa tôi cũng xin đặc biệt cảm ơn thày Trần Hoài Văn, người mà tôi rất sợ vì tính nghiêm khắc, thẳng tưng và mặt lạnh của mình khi trên lớp , người mà dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn trả lời tôi cặn kẽ từng điều, từng bài tập mỗi khi tôi gặp khó khăn. Chúc thày luôn mạnh khoẻ để dẫn dắt môn phái ngày càng phát triển .
Bài viết chị Phan Thu Hiền đăng trong nhóm vào tháng 12/2019, sau 2 năm kiên trì tập luyện
Nhân dịp bài chia sẻ về việc tập luyện Khí công Himalaya của tôi cách đây 2 năm, tôi xin có đôi lời về việc tập dù tôi cũng không phải là người chăm chỉ và khoẻ như nhiều anh chị em trong Câu lạc bộ.
Trong 2 năm qua tôi nhận được khá nhiều inbox và điện thoại hỏi để chia sẻ kinh nghiệm về chữa rối loạn lo âu, trầm cảm. Có lẽ để dễ đọc, tôi xin bình luận theo nhóm các câu hỏi/vấn đề mà ai bị bệnh thường hay quan tâm.
- Tập Khí công có khỏi được bệnh này ko?
Như Thày Trần Hoài Văn nói trong 1 bài về rối loạn lo âu và trầm cảm thì bệnh này khó chữa và tôi thấy đúng. Chỉ cần thay đổi thời tiết như ở Miền Bắc và có việc gì phải lo nghĩ là sẽ thấy người lại mệt mỏi và phát sinh ra nhiều triệu trứng bệnh tật như: mất ngủ, đau đầu, lộng óc, cảm lạnh, ớn sống lưng, chân tay mất cảm giác, hụt hơi, hạ đường huyết, tim thổn thức, huyết áp rối loạn, đau bụng, trào ngược… Đồng thời, bệnh này cũng làm cho sức khỏe của bạn bị giảm sút tương đối. Tuy nhiên, không phải là không chữa được mà quan trọng là bạn biết kiểm soát được tình trạng sức khỏe của bạn một cách tốt nhất. Khí công giúp bạn làm được điều đó. Cứ tập khí công, sống lành mạnh, suy nghĩ đơn giản về cuộc sống, không để bị xúc động mạnh thì cơ bản bạn sẽ tìm lại được bản thân mình trước khi bị bệnh. Khi bị mệt trở lại thì đừng hoảng loạn, hãy thả lỏng cơ thể và thầm nhủ rồi mình sẽ khoẻ trở lại. Điều quan trọng nhất là bạn phải kiên trì luyện tập, kỷ luật với bản thân và lắng nghe cơ thể của mình để điều chỉnh. Từ khi tập khí công thì tôi không dùng thuốc ngủ, kể cả thực phẩm chức năng, không dùng thuốc giảm đau mỗi khi đau đầu.
- Nên tập bài nào, thời lượng bao nhiêu, tập khi nào, có phải tập các môn thể dục khác không?
Nguyên nhân gây ra bệnh này thì nhiều lắm nhưng tựu chung lại tôi thấy chủ yếu do: máu lên não không đều; rối loạn nội tiết và suy nghĩ quá mức làm các dây thần kinh bị tổn thương. Mất ngủ vừa là hệ quả vừa là nguyên nhân. Do đó, tôi cho rằng để chữa được thì phải làm cho máu lên não nhiều hơn, cân bằng âm dương để cân bằng được nội tiết và phải nuôi dưỡng làm lành các dây thần kinh. Việc này không hề đơn giản vì dây thần kinh thì phức tạp và có để cả tỷ sợi dây chằng chịt. Vậy nên chỉ có luyện tập và sống đơn giản thôi.
Kinh nghiệm của tôi rút ra là bài khí công nào cũng có tác dụng cả, từ bài cơ bản đến các bài phức tạp bộ ngồi dạng yoga. Tất cả các bài này đều có tác dụng làm máu lên não nhiều hơn, tâm tĩnh hơn và dần lấy lại cân bằng âm dương. Do đó tuỳ thể trạng của mình mà tập cho phù hợp. Tập bài cơ bản cũng chữa được bệnh miễn là phải chịu khó và khi tập thì thả lỏng cơ thể để đạt được hiệu quả cao nhất. Đối với tôi, hồi đầu tiên sức khỏe chỉ cho phép tập các bài cơ bản là bài Vạn bộ trường sinh, nạp xả, Trường xuân công và Ngũ hành động công; đến khi có sức thì bắt đầu tập bài bộ ngồi, vừa tập vừa lắng nghe cơ thể. Đến bây giờ thì tôi kết hợp cả hai bài.
Về thời lượng tập thì cũng lại tuỳ giai đoạn. Khi mà chữa bệnh thì bắt buộc tối thiểu phải 1 tiếng rưỡi – 2 tiếng/ngày chia 2-3 lần vào sáng sớm, chiều lúc ngủ dậy và tối, đó là chưa kể thời gjan đi bộ. Đến bây giờ tôi duy trì tập 1 tiếng buổi sáng và cố gắng tập thêm 1 bài cơ bản từ 10-30 phút vào buổi tối khi có thời gian. Nhiều anh chị bảo vậy lấy đâu thời gian mà tập. Tôi cũng không biết trả lời như thế nào nhưng đã là chữa bệnh thì bắt buộc phải thu xếp thời gian của bản thân.
Đặc biệt cái bệnh này mà cứ nằm kêu mệt thì càng mệt và càng lâu khỏi. Tóm lại là phải vận động liên tục để máu lên não nuôi dưỡng dây thần kinh. Thay vì nằm nướng vào buổi sáng, nằm kêu mệt, xem tivi thì tập và tập. Muốn trở lại người bình thường thì chỉ có bản thân mình tự giúp mình thôi, bệnh này không thuốc nào hoặc ai giúp được.
Có anh chị hỏi, ngoài khí công ra có phải tập môn nào nữa. Cái này cũng lại tuỳ thuộc thể trạng, thời gian và năng khiếu của anh chị. Đối với tôi, giai đoạn chữa bệnh tôi chỉ tập khí công, đi bộ và ngâm chân với rượu gừng. Thực tế lúc đó sức khỏe cũng chỉ cho phép làm thế vì có lúc đi còn không vững. Đến khi khoẻ hơn thì tôi kết hợp tập môn khác như bơi, gym nhưng khí công vẫn là chủ yếu. Có thời gian bị ngã tôi không tập được khí công hoặc cũng có lúc lười, chủ quan không tập vài tuần, tôi thấy sức khỏe của mình lại có vấn đề; tập lại thì ổn. Do đó rút ra bài học có tập gì thì tập, bận gì thì bận, tôi không thể rời xa khí công được. Ví dụ tôi đang đi công tác, thời gian buổi sáng có hôm chỉ đủ tập bài ngũ hành động công tầm 10-15 phút nhưng tập xong thấy người toát hết mồ hôi dù đang ở xứ lạnh, đủ để cảm cảm nhận thấy người sảng khoái và như được nạp thêm năng lượng.
- Nếu tập khí công thì bao nhiêu lâu khỏi bệnh?
Câu hỏi này quá khó vì phụ thuộc vào mức độ bệnh, thể trạng của từng người. Có anh chị hỏi sao tập 1-2 tuần, 1-2 tháng mà không khỏi và chán nản bỏ cuộc. Chán nản khi có bệnh là thường tình. Tuy nhiên khí công không phải là thuốc tây, uống xong là có kết quả ngay. Mà bệnh liên quan đến thần kinh thì chẳng có thuốc tiên nào sau 1-2 tháng có thể khỏi được. Do đó, phải rất kiên trì, vượt qua được chính bản thân mình để mà tập luyện hàng ngày. Cá nhân tôi cũng phải mất đến gần 1 năm mới có thể kiểm soát được bản thân Đến bây giờ, tôi vẫn phải tiếp tục duy trì nguyên tắc tập luyện và lắng nghe cơ thể mình. Tuy nhiên, đối với bệnh này thì cũng không có sự lựa chọn nào khác. Cho nên có ai không may mà bị cái bệnh oái oăm này thì hãy chịu khó tập khí công, rồi sẽ đến lúc thành thói quen và nghiện.