Chuyện kể rằng có một chú ếch được thả vào một nồi nước lạnh. Nồi nước không đậy vung, sau đó nồi được đặt lên một cái bếp. Ban đầu, nước vẫn còn lạnh thì chú ếch không hề có phản ứng gì. Nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ khiến chú ếch thích nghi dần và không nhận ra có sự thay đổi. Càng về sau, nồi nước càng trở nên nóng hơn, nhưng chú ếch vẫn không hề để ý đến điều đó, vì nhiệt độ chỉ tăng từ từ mà thôi. Cuối cùng, đến lúc nước sôi thì chú ta mới bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này đã quá muộn rồi. Chú ếch đã bị luộc chín trong nồi nước!
Đây là một câu chuyện kinh điển về sự thay đổi. Vì nồi nước cứ nóng lên từ từ khiến chú ếch không hề để ý đến và cuối cùng là bị chết trong nồi nước sôi. Giả sử, nếu thả chú ếch đó vào nồi nước sôi ngay từ đầu và không đậy vung thì chắc hẳn chú ếch sẽ cố dùng hết sức lực mà nhảy ra cho bằng được. Con người cũng hay giống con ếch, khi chúng ta còn đang khỏe mạnh, chúng ta thường hay nghĩ rằng mình khỏe thế này, còn lâu mới bị bệnh. Nếu chẳng may bị bệnh thì mình sẽ chữa, chắc không sao! Chúng ta thường vô tình quên đi rằng bệnh tật luôn luôn rình rập, nó có thể “vồ” chúng ta bất kỳ lúc nào khi sức đề kháng của chúng ta yếu, khi chúng ta không có một chế độ ăn uống, nghỉ ngơi, tập luyện tốt và có một cuộc sống lành mạnh. Chúng ta tự “ban” cho mình một sự điềm tĩnh với sức khỏe, ngay cả khi chúng ta bắt đầu cảm thấy hình như ta không ổn ở một bộ phận nào đó của cơ thể. Có những người bị đường trong máu cao nhưng không biết từ chối đường và chất bột, có người axit uric cao nhưng vẫn “say mê” với đạm động vật, có người bị viêm gan nhưng vẫn “đắm chìm” với rượu, bia… Không có một chế độ ăn uống khoa học và không tập luyện gì!
Thế rồi bệnh tật ngấm ngầm tìm đến chúng ta, hình thành từ từ, dần dần, giống như con ếch kia không hề nhận ra sự nóng dần lên của nồi nước. Cho đến khi chúng ta đùng một cái, phát hiện ra bệnh mới tá hỏa đi tìm các phương thuốc để chữa và các cách để tập luyện.Có thể nói, hiện tại, tôi được khá nhiều người khen ngợi về sức khỏe, sự dẻo dai và cơ thể săn chắc, gọn gàng so với tuổi tác. Tôi thường xuyên nhận được tin nhắn trong inbox, đôi khi cả public để hỏi về chế độ ăn uống, tập luyện thế nào mà có được cơ thể như vậy. Tôi trả lời rằng, tôi có một chế độ ăn uống không cầu kỳ nhưng điều độ, ngủ đủ giấc, làm việc biết điểm dừng, luôn biết tạo cho mình niềm vui trong cuộc sống và đặc biệt là có một chế độ luyện tập rất nghiêm túc. Rất nhiều người, ngay lập tức nói rằng: ăn uống, ngủ nghê thì làm được, chứ luyện tập thì chắc là mình chưa thực hiện được vì… ABC… và một nghìn lý do được đưa ra. Ví dụ như: Giờ tập của lớp lệch với giờ làm việc và giờ sinh hoạt của mình. Thời gian tập 1,5 giờ thì dài quá, không có thời gian để theo đâu. Mình bận tối mắt mũi, chẳng còn lúc nào mở mắt ra để tập tành cả. Nhà mình xa trung tâm nên không đến tập trực tiếp được, còn tập trực tuyến thì ngại công nghệ lắm. Tập trực tuyến một mình là dễ bỏ ngang bỏ tắt nên chờ rảnh đi tập trực tiếp. Nhà mình chật chội nên thôi để sang năm chuyển nhà mới mình bắt đầu tập…
Thôi thì 1001 lý do để trì hoãn việc tập luyện. Coi nó như là một thứ “của để dành”. Có những người kêu đau vai gáy cổ, đau chân tay mình mẩy, mệt mỏi, hụt hơi, yếu ốm…, hễ thấy tôi đăng bài nào nói về sức khỏe và luyện tập là inbox hỏi han rất kỹ. Nhưng sau đó chẳng tập tành gì… Và chờ lần sau tôi đăng lại tiếp tục kêu đau và lại inbox hỏi thăm như lần đầu.Tôi khuyên nên tập tành cho đều đặn thì vẫn một câu nói cũ xưa như trái đất là BẬN, làm gì được như tôi, ngày nào cũng tập! Tôi cảm thấy bị xúc phạm một cách ghê gớm. Hóa ra, trong con mắt của họ, có lẽ tôi là người chỉ biết ăn và tập! Dù không muốn nhưng tôi vẫn buộc phải nói rằng: Bạn nên nhớ rằng tôi là người có công ăn việc làm như những người khác và như bạn. Không những thế, tôi còn là một cán bộ lãnh đạo, quản lý một đơn vị hoạt động chuyên môn. Tôi thường xuyên có những sản phẩm khoa học, thậm chí còn nhiều hơn một số người làm khoa học khác. Tôi cũng có chồng, có hai đứa con để chăm lo. Tôi cũng có bố mẹ già, có anh em đôi bên gia đình nội ngoại để lo lắng. Tôi cũng có những quan hệ xã hội chằng chịt trong mạng lưới cuộc sống của một con người… Vậy thì bạn không nên nghĩ rằng chỉ có bản thân mình rất bận, còn người khác thì không.
Đã có câu “MUỐN THÌ TÌM CÁCH, KHÔNG MUỐN THÌ TÌM LÝ DO”. Câu nói này càng ngày tôi càng thấy đúng. Nếu chúng ta không bắt đầu từ bây giờ thì sẽ không bao giờ bắt đầu được cả. Bệnh tật không bao giờ chờ đợi chúng ta rảnh rỗi đâu. Bất kỳ làm gì cũng vậy, chúng ta đừng chờ đợi. Muốn thành công thì hãy bắt tay ngay vào việc. Đừng đứng đó thấy người khác thành công và chỉ biết ước mơ!
Có người từng hỏi tỷ phú Jack Ma: “Bí mật thành công của ông là gì?”, ông đáp: “Đơn giản lắm, tôi hành động còn bạn chỉ đứng nhìn”!
Có thể nói điều đáng sợ nhất trong cuộc sống không phải là những thử thách hay sự thay đổi mà chính là sự đứng yên của chúng ta. Cuộc sống không có chỗ cho những người đứng yên để nhìn ngắm nó, chúng ta buộc phải hành động, không tiến thì lùi. Thành công chỉ đến cùng với những giọt mồ hôi, thậm chí là cả máu và nước mắt. Không có thành công nào từ trên trời rơi vào đầu chúng ta cả!
Sức khỏe cũng thế, nó chỉ đến khi chúng ta biết trân trọng, giữ gìn và yêu thương nó!
Những ai đã từng hỏi tôi về luyện tập mà còn chưa luyện tập, nếu đọc được những dòng này, thì lời khuyên ngắn gọn của tôi là: THAY VÌ HỎI, HÃY TẬP LUYỆN ĐI! Tập đi thì sẽ không phải hỏi gì nữa cả!
P/s: Trong cuộc đời, có những người, do số phận, do điều kiện hoàn cảnh sống mà không may bị bệnh! Không ai có thể nói trước được điều gì. Nhưng quan điểm của tôi là dù không may bị bệnh hay may mắn còn đang khoẻ mạnh thì chúng ta cũng cần chủ động trang bị cho mình một sức khoẻ. Nếu không may bị bệnh thì cũng ổn hơn rất nhiều so với những người không có ý thức giữ gìn sức khoẻ.