Rừng núi Trường Sơn bừng tỉnh trong làn sương mai, như một gã khổng lồ ngái ngủ dậy sau đêm dài. Hắn đứng chơ vơ trên đỉnh Bạch Mã, nơi trời đất giao nhau, hai tay dang rộng đón mấy tia nắng lẻ loi đầu ngày. Bên dưới, biển mây trải mênh mông như đại dương trắng xóa, lác đác vài đỉnh núi nhô lên như mấy hòn đảo cô quạnh. Trong thoáng chốc ấy, ranh giới giữa thân xác hắn và thiên nhiên như tan biến, cái tôi bé mọn và vũ trụ bao la chẳng còn phân biệt.
“Kẻ khôn chẳng dại gì đánh vật với dòng sông để tìm về nguồn, mà tìm hiểu qui luật của dòng chảy rồi hòa mình vào đó. Thuận với Đạo Trời chẳng phải là nhận thua, mà là tìm ra vị trí của mình trong bức tranh lớn.”
Đạo Trời… Cái cụm từ này đã theo hắn từ thuở ban đầu học Khí Đạo Himalaya, khi hắn còn là thằng bệnh nhân tuyệt vọng, lê lết tìm đến với môn phái này như cọng rơm cuối cùng sau khi đám bác sĩ Tây y bó tay với căn bệnh viêm đa khớp quái ác.
Sư Phụ của hắn, một người tầm thước với đôi mắt sáng đầy trí tuệ và sự cương nghị, chẳng thèm giảng giải dài dòng về Đạo Trời, mà chỉ lẳng lặng chỉ tay về phía dòng suối đang chảy từ núi đá ở một resort trên Ba Vì.
“Nhìn dòng suối kia… Nó có cố sức bơi ngược lên núi không? Có phóng nhanh hơn khi chạm phải tảng đá chắn đường không? Có cố giữ từng giọt nước khi mùa hè thiêu đốt không? Không! Nó chỉ đơn giản là thuận theo con đường tự nhiên của nó, con đường ít trở ngại nhất, con đường hợp nhất với bản chất của nó thôi.”
Hắn đã chẳng thấm thía được mấy lời này. Lúc đó, đầu óc hắn ngổn ngang những ý nghĩ về việc phải “đè bẹp” căn bệnh, phải “chiến thắng” cơn đau, phải “vượt qua” những giới hạn của thân xác. Hắn mò đến Khí Đạo Himalaya với tâm thế gã chiến binh xung trận, sẵn sàng chiến đấu tới hơi thở cuối, đâu biết rằng, lắm khi, chiến thắng lớn nhất lại đến từ việc biết lúc nào nên buông súng.
“Thân thể con đang cố nói với con điều gì đó” – Sư Phụ bảo, bàn tay chai sạn, ấm nóng đặt lên vai hắn – “Nhưng con đang mải mê đánh nhau với nó nên chẳng nghe được. Như gã chèo thuyền cứ khăng khăng bơi ngược dòng, thay vì hiểu rằng có khi con sông đang muốn đưa ta đến một nơi khác, một nơi cần đến hơn là chỗ ta nghĩ mình phải tới.”
Thế là hắn bắt đầu cuộc hành trình sống thuận với Đạo Trời, không phải bằng những bài tập phức tạp hay lý thuyết cao siêu khó nhằn, mà bằng những việc đơn giản nhất: học cách lắng nghe thân thể, dõi theo từng chuyển động của tâm trí, và kết nối với nhịp điệu nguyên sơ của vũ trụ.
Mỗi sáng, hắn dậy khi trời còn tối om, thực hành Khí công dưới những gốc cây cổ thụ già cỗi phủ đầy rêu phong trước đền Thủ Lệ. Không phải vì bị ép buộc, mà vì cơ thể hắn tự nhiên tỉnh giấc vào giờ đó, vì năng lượng buổi sớm đặc biệt hợp với việc tập luyện, vì hơi thở lúc đó tự nhiên hòa vào nhịp điệu của vạn vật đang thức giấc.
Ban đầu, mỗi động tác đều là trận chiến với cơn đau. Nhưng dần dà, khi hắn học được cách không chống cự, không ép buộc, mà thuận theo dòng chảy tự nhiên của sinh lực, cơn đau bắt đầu biến chuyển. Không phải biến mất hoàn toàn, mà chuyển hóa, từ kẻ thù thành người thầy, từ chướng ngại thành công cụ giúp hắn hiểu sâu hơn về chính mình và thế giới này.
“Tự nhiên chẳng bao giờ vội vã, nhưng mọi việc đều hoàn thành,” Sư Phụ thường nhắc khi hắn nóng ruột muốn thấy kết quả tức thì. “Cây đa, cây gạo đâu thể mọc thành cổ thụ sau một đêm. Viên kim cương đâu thể thành hình sau một ngày. Chữa lành thực sự cũng vậy, nó cần thời gian, kiên nhẫn, và sự hòa hợp với quy luật tự nhiên.”
Và hắn đã học được cách kiên nhẫn. Không phải kiên nhẫn gượng ép, miễn cưỡng, mà là kiên nhẫn tự nhiên, thư thái, như dòng sông kiên nhẫn chảy về biển, như cây cổ thụ kiên nhẫn vươn lên trời xanh. Hắn học được cách sống trong hiện tại, không nuối tiếc quá khứ, không lo sợ tương lai, mà hoàn toàn đắm mình trong khoảnh khắc này, khoảnh khắc duy nhất mà đời sống thực sự hiện hữu.
Có một buổi sáng nọ, sau gần một năm tu luyện, khi hắn đang thực hành bài Khí công bên bờ hồ Tây (chỗ khách sạn Công Đoàn), một cơn gió mạnh bất chợt nổi lên, cuốn theo vô số cánh hoa rơi rụng từ những tán cây gần đó. Ngày xưa, có lẽ hắn đã dừng phắt lại, chờ gió tạnh, hoặc nhảy qua chỗ khác. Nhưng lúc này, một cách tự nhiên, không suy nghĩ, hắn điều chỉnh hơi thở và động tác để hòa hợp với gió, để những cánh hoa rơi trở thành một phần của bài tập, để cơn gió trở thành bạn đồng hành thay vì trở ngại.
Sư Phụ, lặng lẽ quan sát từ xa, đã mỉm cười. “Giờ thì mày đã hiểu rồi đấy con ạ”, Người nói khi hắn kết thúc bài tập. “Sống thuận với Đạo Trời không phải là thụ động, không phải là yếu đuối, mà là một dạng sức mạnh khác: Sức mạnh của sự linh hoạt, của sự thích ứng, của sự hài hòa. Đó chính là nguyên tắc THÔNG BIẾN”
Sau ba năm tu luyện, hắn không chỉ sở hữu tấm thân lành lặn, mà còn mang theo cách nhìn mới về thế giới, về cuộc sống, về mối quan hệ giữa con người và tự nhiên. Và hắn bắt đầu truyền dạy Khí Đạo Himalaya không chỉ như phương thuốc chữa bệnh, mà như một lối sống, lối sống thuận với Đạo Trời.
Học viên tìm đến hắn với đủ loại vấn đề: bệnh tật, stress, khủng hoảng tinh thần. Và dù vấn đề có khác nhau, gốc rễ gần như đều giống nhau: họ đang sống ngược với Đạo Trời, cố sức bơi ngược dòng cuộc đời, phung phí năng lượng để tranh đấu với những gì không thể thay đổi, trong khi bỏ lỡ cơ hội thay đổi những gì có thể.
Trong số những người tìm đến với Khí Đạo, có không ít bệnh nhân ung thư các kiểu. Với những người chưa “quá muộn”, hắn luôn động viên họ hãy làm tất cả những gì có thể, áp dụng những thành tựu của y học hiện đại, kết hợp với tập luyện, chế độ dinh dưỡng phù hợp. Và rất nhiều người đã đạt được những kết quả rất đáng khích lệ, đã trở thành những học viên xuất sắc có thâm niên luyện tập đã cả gần chục năm nay.
Nhưng trong số đó, có những người ở giai đoạn cuối. Họ tìm đến như một sự cuống cuồng bấu víu sau khi đã làm tất cả những gì có thể và để rồi… “Thích làm gì thì làm đi… Thích đi chơi đâu thì đi đi…”
Tất nhiên, hắn không lộng ngôn để hứa hẹn với họ những điều không tưởng – vì đó chính là tội ác.
Hắn chỉ lắng nghe và chia sẻ với họ, rằng bệnh tật và cơ thể như hỏa hoạn và căn nhà. Nếu đám cháy mới manh nha, thì khả năng dập tắt là rất cao. Nhưng nếu lửa đã thiêu gần rụi, cột kèo sắp đổ sập thì không thể trông đợi ở phép màu nào cả, mà hãy học cách sống những ngày còn lại một cách trọn vẹn, để tìm chút bình yên trước khi ra đi.
Đương nhiên, hắn không động viên họ bằng những lời an ủi rỗng tuếch. Thay vào đó, hắn chia sẻ với họ cách kết nối lại với thiên nhiên, với tâm linh, với vũ trụ, với dòng chảy lớn hơn của sự sống.
Hắn hướng dẫn họ tập những bài Khí công nhẹ nhàng… Không phải để chữa bệnh, mà để tôn vinh sự sống vẫn hiện hữu trong cơ thể, để tạ ơn từng hơi thở, từng nhịp đập của con tim.
Và dần dần, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Không phải căn bệnh thuyên giảm, mà là sự chuyển hóa sâu sắc trong cách họ nhìn đời, trong cách họ trải nghiệm từng khoảnh khắc.
Họ học được cách thuận theo dòng chảy của số phận, thay vì cố bắt nó phải theo ý của mình.
Và họ ra đi, không phải trong sợ hãi hay đau đớn, mà trong bình yên và chấp nhận. Với nụ cười trên môi và lời thì thầm: “Ta sẵn sàng trở về với nơi mà ta đã đến với cuộc đời này…”
Đó là những bài học thấm thía nhất mà hắn từng lĩnh hội về việc sống thuận với Đạo Trời: Đôi khi, thuận theo không có nghĩa là kéo dài sự sống bằng mọi giá, mà là chấp nhận cái chết như một phần tự nhiên của vòng đời. Giống như cây cổ thụ không bám víu lấy những chiếc lá mùa thu, mà để chúng rơi rụng, tạo thành lớp mùn cho mùa xuân mới; Giống như dòng sông không giữ lại nước, mà để nó tuôn chảy ra biển, để rồi trở lại trong những hạt mưa.
Tất nhiên, không phải tất cả học viên của hắn đều đối mặt với những thử thách lớn lao như vậy. Nhiều người chỉ đơn giản là đang bị mắc kẹt trong nhịp sống hối hả, căng thẳng của thời đại. Họ chạy theo deadline, chạy theo kỳ vọng xã hội, chạy theo những tiêu chuẩn thành công do người khác đặt ra. Mà quên béng mất rằng, mỗi người có một nhịp điệu riêng, một con đường riêng, một cách sống riêng phù hợp với bản chất độc đáo của mình.
Có một thằng doanh nhân trẻ mới ngoài ba chục (đáng tuổi con hắn) nhưng nó đã rất giàu, thành đạt nhưng kiệt quệ. Nó tìm đến hắn không phải vì bệnh tật nan y, mà vì không ngủ được, không ăn được, sống như máy móc.
“Thầy ơi, em làm việc 16 tiếng một ngày, kiếm được tiền nhưng chẳng biết để làm gì. Em sợ nghỉ ngơi vì sợ bị đối thủ vượt mặt.”
Hắn nhìn thằng nhóc với đôi mắt thâm quầng, bàn tay run rẩy cầm tách cà phê. “Mày có biết cây tre không? Nó mềm mại, dẻo dai, khi bão đến nó cúi xuống, khi bão qua nó lại đứng thẳng. Còn cây xà cừ cứng cáp thì sao? Nó đứng gan lì chống lại cơn bão, rồi gãy đổ.”
Thằng nhóc học online với hắn. Không với mục đích để trở thành cao thủ Khí Đạo, mà để học cách… ngủ. Học cách ăn một bữa cơm mà không vừa ăn vừa check email. Học cách ngồi yên mười phút mà không nghĩ tới công việc.
“Lần đầu tiên sau nhiều năm, em ngủ được một giấc mà không mơ thấy những con số” nó cười khi kể với hắn sau 2 tháng tập luyện. “Em mới hiểu ra, thành công thực sự không phải chạy nhanh nhất, mà là chạy bền nhất.”
Khí Đạo Himalaya dạy người tập cách tìm lại nhịp điệu tự nhiên của bản thân, cách kết nối lại với dòng chảy lớn hơn của vũ trụ, cách sống thuận với Đạo Trời theo cách riêng của mình.
“Cây cổ thụ không cố làm bụi hoa dại, và bụi hoa dại không cố làm cây cổ thụ”, hắn vẫn nhớ lời Sư Phụ. “Mỗi sinh vật đều có vị trí và mục đích riêng trong vũ trụ này. Tìm ra vị trí và mục đích của mình, rồi sống trọn vẹn với nó – đó chính là sống thuận với Đạo Trời.”
Có một câu chuyện cổ mà Sư Phụ thường kể, về một người đàn ông cố sức dạy cá bay và chim bơi. Dù ông ta có cố đến mấy, con cá vẫn không thể bay, và con chim vẫn không thể bơi. Cuối cùng, trong thất vọng, ông ném con cá xuống nước và thả con chim lên trời. Và điều kỳ diệu đã xảy ra: con cá bơi uyển chuyển, đẹp đẽ trong nước; con chim bay tự do, thanh thoát trên không. Chúng đã tìm thấy môi trường phù hợp với bản chất của mình, nơi chúng có thể phát triển trọn vẹn nhất.
“Con người cũng vậy,” Sư Phụ giải thích. “Mỗi người đều có một môi trường, một con đường, một cách sống hợp nhất với bản chất của mình. Khi tìm ra và sống theo đó, ta sẽ cảm thấy một sự hài hòa sâu sắc, một cảm giác thuận dòng, như cá gặp nước, như chim gặp trời xanh.”
Hắn nghĩ về hành trình của chính mình: Từ một kẻ đã cắm mặt vào kiếm tiền đến mức kiệt quệ cả thể xác lẫn tâm hồn, đến một bệnh nhân tuyệt vọng tìm kiếm phép màu, rồi cuối cùng, đến một người thực hành và hướng dẫn Khí Đạo, chia sẻ những gì mình đã học được với những ai tìm đến. Không phải một hành trình thẳng tắp, không phải một con đường không chông gai, nhưng là một hành trình thuận với Đạo Trời, thuận với bản chất thực sự của hắn.
Đứng trên đỉnh Bạch Mã, hắn hít một hơi thở sâu. Mặt trời đã lên cao, xua tan màn sương mù, phơi bày khung cảnh tuyệt mĩ của núi rừng Trường Sơn. Tất cả đều tồn tại trong một sự hài hòa hoàn mĩ, mỗi phần đều có vị trí riêng trong bức tranh lớn.
Trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy một sự kết nối sâu thẳm với vạn vật, một cảm giác rằng mình không chỉ là một cá thể riêng biệt, mà là một phần của dòng chảy bất tận của sự sống. Và trong cảm giác kết nối ấy, hắn tìm thấy một sự bình an sâu sắc.
Đây chính là món quà quí giá nhất mà Khí Đạo Himalaya đã trao tặng cho hắn: có thể không phải là sức khỏe hoàn hảo nhất, có thể không phài là thành công rực rỡ nhất, mà là khả năng tìm thấy sự hài hòa giữa bản thân và thế giới.
Bởi vì, như Sư Phụ đã dạy, và như hắn đã trải nghiệm qua chính cuộc đời mình: Kẻ khôn ngoan không đấu tranh với dòng sông để về nguồn, mà tìm hiểu qui luật của dòng chảy và trở thành một phần của nó.
Sống thuận với Đạo Trời không phải là đầu hàng. Mà là thấu hiểu vị trí của mình trong cái dòng chảy lớn của vũ trụ này.