(Được chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên, cùng tác giả)
=======================
Chương 3: Máu trên tuyết
Đêm đông Warsaw không đơn thuần là lạnh của thời tiết, mà lạnh như nỗi tuyệt vọng đông cứng, như lưỡi dao băng giá chờ cắt vào da thịt những kẻ lưu lạc. Tuyết rơi nặng hạt, xoáy thành những vòng xoắn ốc mịt mù trong ánh đèn đường vàng nhợt – thứ ánh sáng không đủ sức sưởi ấm, chỉ đủ để phơi bày nỗi cô độc của những linh hồn lạc lõng.
Gió rít qua những con hẻm chật hẹp như tiếng kêu gào thảm thiết của linh hồn những kẻ đã chết trong giá lạnh. Ở nhiệt độ -20 độ C, da thịt chai cứng, máu chảy chậm, và ký ức đau đớn trở nên sắc nét đến đáng sợ.
Vinh dẫn Sveta lao xuống cầu thang thoát hiểm phía sau khu chung cư. Hắn di chuyển như con thú hoang dẫn đồng loại chạy thoát khỏi đám săn mồi. Bước chân hắn nhẹ nhưng dứt khoát, bản năng sinh tồn đã khắc sâu vào cơ thể sau những năm tháng sống trong lo sợ. Tiếng bước chân nặng nề từ cầu thang chính vang lên sau lưng, gần hơn, gấp gáp hơn, như nhịp trống thúc giục tử thần tiến đến.
“Đi sát tường, bước theo tôi,” Vinh thì thầm, hơi thở hắn phả ra thành làn khói trắng. Hắn nắm tay Sveta, kéo cô vào một con hẻm tối, nơi ánh trăng yếu ớt chỉ đủ chiếu lên những bức tường loang lổ graffiti – những mảng màu hỗn độn như tiếng kêu câm lặng của cả một thế hệ bị lãng quên.
Sveta cố theo kịp, tay siết chặt chiếc khăn len đỏ, hơi thở hổn hển nhưng ánh mắt không chút hoảng loạn. “Ai đang đuổi theo chúng ta?” cô hỏi, giọng run nhưng vẫn sắc như mũi dao nhỏ cắt qua không khí giá lạnh.
“Bọn sáng nay,” Vinh đáp ngắn gọn, mắt quét qua địa hình. “Chúng không quên được cái mũi bị đánh gãy đâu.”
Câu trả lời ngắn gọn chứa đựng toàn bộ lịch sử của bạo lực và sự trả thù – luật của đường phố, nơi không có công lý, chỉ có máu và nắm đấm.
Hẻm tối ngoằn ngoèo, đầy thùng rác và những tấm bìa cứng ẩm ướt, di sản của nhân loại bị vứt bỏ, dấu vết của những kẻ vô gia cư từng trú qua đêm. Vinh di chuyển thuần thục như đã sống và chết hàng nghìn lần trong mê cung này, thuộc lòng từng góc khuất từ những năm tháng sống sót sau khi Liên Xô sụp đổ.
Hắn nhớ về những ngày ấy với nỗi đau tê tái, khi hắn và Minh lẩn trốn trong những con hẻm tương tự, chạy trốn không chỉ bọn côn đồ mà cả số phận của những kẻ mang quá khứ không thuộc về họ và tương lai không dành cho họ. Nhưng đêm nay, hắn không chạy vì mình. Hắn chạy vì trách nhiệm, vì cô gái với chiếc khăn đỏ đang bám lấy tay hắn như sợi dây cứu mạng.
Tiếng hô hoán vang lên từ phía sau, thô bạo và giận dữ: “Kurwa! Tam są!” – Đ.M! Chúng nó ở kia!”
Ba cái bóng xuất hiện ở đầu hẻm như ba tia sét đen trong đêm tối. Ánh đèn từ quán bar mờ ảo rọi lên khuôn mặt bầm dập của gã răng vàng từ sáng nay. Khuôn mặt gã biểu hiện sự căm thù nguyên thủy, sự thèm khát máu của thú dữ.
Vinh kéo Sveta chạy nhanh hơn, nắm chặt tay cô như muốn truyền sức mạnh. Tuyết bám đầy giày, lạnh buốt muốn đóng băng cả ý chí. Nhưng hắn không dừng lại, vì hắn biết rõ cái giá của việc dừng chân – một cái giá không thể trả nổi.
Rẽ trái, rồi rẽ phải, Vinh dẫn Sveta qua mê cung của những con hẻm – mê cung thành phố, mê cung số phận. Nhưng số phận như thường lệ, không đứng về phía hắn. Một bức tường gạch sừng sững hiện ra cuối con hẻm – biểu tượng của ngõ cụt, nơi mọi lối thoát đều bị chặn lại.
“Mẹ kiếp! Đường cụt rồi,” Vinh nghiến răng, giọng mang màu sắc tuyệt vọng. Hắn quay lại đối mặt với lối vào, nơi ba cái bóng đang tiến đến chậm rãi với sự tự tin tuyệt đối, như những con thú săn đã chắc mẩm con mồi.
“Chúng ta nên làm gì?” Sveta hỏi, giọng run rẩy nhưng ánh mắt không nao núng. Ánh mắt của người đã vượt qua nỗi sợ. Chiếc khăn len đỏ rực lên dưới ánh trăng như lời thách thức với cái chết.
“Đứng sau lưng tôi,” Vinh nói, giọng trầm xuống. Hắn tập trung cao độ, đôi tay buông lỏng nhưng sẵn sàng – cơ bắp căng tràn năng lượng tiềm tàng. “Nếu có cơ hội, chạy đi và đừng nhìn lại.”
Sveta lắc đầu, siết chặt chiếc khăn: “Tôi không bỏ anh đâu.”
Bốn từ đơn giản đó nặng như núi trong tâm khảm Vinh. Đã lâu rồi hắn không nghe ai nói rằng họ sẽ không bỏ rơi hắn.
Ba gã côn đồ áp sát, gã răng vàng rút ra con dao, lưỡi thép lóe sáng trong bóng đêm như mắt tử thần.
“Mày tưởng mày là ai, thằng mọi Việt Nam?” gã gầm lên, không chỉ giận dữ mà thù hận sâu đậm, vì nỗi nhục nhã khi bị hạ gục bởi kẻ mà gã coi là thấp kém. “Tao sẽ khiến mày chảy khô máu, như thằng bạn mày năm xưa!”
Lời nói ấy đâm thẳng vào tim Vinh, xuyên qua lớp giáp vô hình quanh tâm hồn hắn.
Thằng bạn mày năm xưa.
Minh. Máu của Minh trên tuyết, đỏ thẫm, biển máu của niềm tin và tình bạn, không bao giờ phai trong ký ức. Hắn không bao giờ được phép quên.
Gã thứ nhất lao tới như thú dữ vồ mồi. Vinh né sang trái theo bản năng đã được rèn luyện qua hàng nghìn cuộc chiến, tung cú đá thấp trúng đầu gối, khiến gã khuỵu xuống.
Gã thứ hai tấn công, nhưng Vinh đã lường trước, xoay người dùng khuỷu tay đánh gục gã xuống nền tuyết. Võ cổ truyền Việt Nam hòa quyện với Sambo Combat, từng động tác sắc bén như điệu múa tử thần, sự hòa quyện hoàn hảo giữa hai nền văn hóa, như chính bản thân hắn – kẻ sống giữa hai thế giới.
Nhưng gã răng vàng vẫn đứng đó, con dao trong tay lấp lánh.
“Mày giỏi lắm,” gã cười khẩy, bước tới với bước đi của tử thần. “Nhưng mày sẽ chết thôi.”
Vinh đẩy Sveta ra sau, mắt khóa chặt vào lưỡi dao. Thời gian như chậm lại trong tâm trí hắn.
Trong khoảnh khắc đó, hắn thấy Minh, không ở hiện tại mà trong quá khứ, đứng đó, trong màn tuyết, như bóng ma không thể chạm tới, máu chảy từ ngực, đỏ thẫm trên nền trắng tinh khôi, ánh mắt vẫn cười như ngày nào ở Kazan. Nụ cười không của hạnh phúc, mà của sự tha thứ.
“Minh, không!” Vinh thốt lên, tiếng kêu từ vực sâu của linh hồn, khoảnh khắc mất tập trung định mệnh.
Lưỡi dao lóe sáng, cứa vào cánh tay hắn. Máu bắn ra, đỏ thẫm trên nền tuyết trắng.
“Vinh!”
Tiếng kêu của Sveta kéo hắn trở lại hiện tại. Cô bất ngờ vung chiếc khăn len đỏ vào mặt gã răng vàng, làm gã lùi lại loạng choạng.
Vinh không bỏ lỡ cơ hội. Hắn tung cú đá vào ngực gã, chém mạnh vào cổ tay, khiến con dao văng ra, rồi đấm thẳng vào mặt. Gã răng vàng ngã gục xuống tuyết.
Vinh thở dốc, mỗi hơi thở như chiến thắng nhỏ trước cái chết. Hắn nhìn những giọt máu mình nhỏ xuống tuyết, đỏ rực như ngọn lửa giữa cái lạnh vô hồn, sự sống đang thách thức cái chết.
“Nhẫn là vàng… nhẫn là vàng…” hắn lẩm nhẩm như thần chú giữ bình tĩnh, để không để ký ức về Minh nuốt chửng mình, để níu kéo lại hiện tại khi quá khứ đang kéo hắn trở về địa ngục của ký ức.
Sveta quỳ bên hắn, cuống cuồng gỡ chiếc khăn len đỏ khỏi cổ, áp vào vết thương, cố ngăn dòng sinh mệnh đang tuôn ra qua vết cắt trên da thịt.
“Để tôi xem,” cô nói, giọng kiên định vì hiểu rõ cái giá của sự do dự. “Anh cần đến bệnh viện.”
“Không bệnh viện,” Vinh lắc đầu, giọng khàn đặc vì nỗi sợ sâu thẳm trước những bức tường trắng, mùi thuốc khử trùng, và những câu hỏi không có câu trả lời. “Họ sẽ báo cảnh sát. Tôi từng chịu đựng tệ hơn thế này nhiều.”
Lời thú nhận về một cuộc đời đầy đau đớn, nơi vết thương trên da thịt chỉ là phản ánh mờ nhạt của vết thương trong tâm hồn.
Sveta không tranh cãi. Cô hiểu rằng đôi khi con người cần được tôn trọng quyết định về thân thể mình, dù phi lý. Cô siết chặt chiếc khăn, máu thấm đỏ.
“Anh đã gọi tên ai?” cô hỏi nhẹ nhàng, không phải tò mò mà muốn hiểu những con quỷ đang ám ảnh người đàn ông này. “Minh?”
“Một người bạn đã chết,” Vinh đáp ngắn gọn, biển nỗi đau cô đọng trong sáu từ, ánh mắt xa xăm nhìn qua cô, qua tuyết, đến nơi Minh vẫn sống và hắn chưa mắc nợ một mạng người. “Cảnh sát đang đến. Chúng ta phải đi.”
Từ xa, tiếng còi cảnh sát vọng lại, âm thanh của mối đe dọa, sắc nhọn như lưỡi dao cắt qua đêm đông.
Vinh kéo Sveta đứng dậy. Hai người lao vào bóng tối, để lại con hẻm với những giọt máu trên tuyết như lời tiên tri về những ngày sắp tới, bản đồ dẫn đến định mệnh.
Họ tìm được hiệu thuốc nhỏ vẫn mở cửa, ánh đèn vàng nhợt nhạt rọi lên khuôn mặt mệt mỏi của cả hai – không chỉ mệt mỏi thể xác mà mệt mỏi của linh hồn, của những kẻ vừa nhìn thấy cái chết nhưng vẫn buộc phải sống tiếp. Vinh xắn tay áo, để lộ những vết sẹo cũ lẫn vết thương mới – cuốn sách lịch sử của đau đớn, bản đồ của cuộc đời đầy biến cố.
Sveta im lặng băng bó cho hắn, sự im lặng của tôn trọng trước nỗi đau người khác. Chiếc khăn len đỏ giờ thấm đẫm máu, nằm trên quầy như kỷ vật mang đầy ý nghĩa.
“Tôi sẽ mua cái khăn mới cho cô,” Vinh nói khẽ, giọng trầm xuống, lời xin lỗi cho tất cả những gì đã xảy ra, cho việc kéo cô vào nguy hiểm, cho máu đã đổ.
Sveta lắc đầu, đôi mắt xanh xám ánh lên điều gì đó sâu sắc. “Giữ nó đi. Một kỷ niệm về đêm nay. Tôi còn nhiều cái khác.”
Giữ nó đi – không chỉ chiếc khăn, mà khoảnh khắc này, mối liên kết qua máu và nguy hiểm, sự kết nối giữa hai linh hồn lạc lõng.
Họ nhìn nhau trong im lặng, im lặng chứa đựng cuộc đối thoại không lời, sự hiểu biết hình thành giữa hai người đều biết thế nào là mất mát và cô đơn. Giống ngọn lửa nhỏ cháy lên giữa màn tuyết – lửa của sự kết nối con người.
Ngoài cửa hiệu thuốc, tuyết vẫn rơi không ngừng, như thể vũ trụ đang cố xóa sạch mọi dấu vết, phủ kín những vệt máu, nhưng không thể che lấp ký ức đang trỗi dậy trong lòng Vinh – con quỷ của quá khứ, thức giấc và đói khát sau bao ngày ngủ yên.
Và Vinh biết, bằng bản năng nguyên thủy, rằng đêm nay chỉ là khởi đầu của hành trình dài, nơi máu sẽ tiếp tục chảy trên tuyết, đỏ thẫm như lời thì thầm của số phận, lời cảnh báo rằng hắn vẫn chưa trả hết nợ với cuộc đời, với Minh, và với chính mình.
====================
Chương 4: Mộ người bạn
Sáng hôm sau, nghĩa trang Bródnowski nằm lặng lẽ dưới lớp tuyết dày. Không gian trắng xóa như một vương quốc của sự quên lãng, nơi những hàng mộ chí chỉ còn là những gò nhỏ phủ tuyết, thấp thoáng dưới tán thông già trĩu nặng. Gió thổi nhẹ, cuốn theo những đợt tuyết bay mù như khói. Trời quang đãng, nắng nhạt xuyên qua mây, nhưng cái lạnh dưới âm 10 độ vẫn cắn vào da thịt. Không khí lạnh buốt đến mức dường như có thể đóng băng cả những ký ức vừa trỗi dậy.
Vinh bước qua cổng nghĩa trang, bó hoa dại nhỏ trong tay run nhẹ. Hắn không run vì lạnh mà run vì đang tiến đến nơi hắn sợ nhất – ngôi mộ của Minh. Dưới những lớp áo và găng tay, trái tim hắn đập dồn dập như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên kể từ khi mãn hạn tù, hắn dám đối diện với nấm mồ chôn vùi người bạn thân nhất.
Sveta đi bên cạnh, chiếc khăn len đỏ rực rỡ giữa không gian trắng xóa, như ngọn lửa thách thức với cái lạnh. Cô im lặng, cảm nhận được không khí nặng nề bao trùm. Cánh tay Vinh vẫn băng bó từ vết thương đêm qua, và hắn hút thuốc liên tục, làn khói xám cuộn lên che khuất nửa khuôn mặt. Hắn cứ thế dẫn đường qua lối đi phủ tuyết, bước chân trĩu nặng như kéo theo cả quá khứ.
Họ dừng lại trước một ngôi mộ đơn giản. Tấm bia nhỏ khắc dòng chữ ngắn ngủi: “Minh Nguyễn (1968-1996)”. Không hoa văn, không câu đối, chỉ một cái tên và hai con số, tổng kết cả một đời người. Vinh quỳ xuống, dùng tay phủi tuyết khỏi tấm bia, những ngón tay cháy xém vì thuốc lá chạm lên đá lạnh. Hắn đặt bó hoa dại xuống, châm một điếu thuốc khác. Sveta đứng lùi lại vài bước, ánh mắt xanh xám chứa đầy cảm thông.
“Tôi gặp nó ở Kazan, năm đầu tiên,” giọng Vinh khàn đặc vì thuốc lá và xúc cảm. “Cùng phòng ký túc xá. Thằng Minh… cười nhiều lắm. Cái thời đói rã họng, nhiều khi không có tiền đi nhà ăn sinh viên, nó vẫn nhe răng cười toe toét. Bảo rằng hai thằng Việt Nam đói rét xa xứ phải cười thật to để quê hương nghe thấy.”
Làn khói thuốc bay lên mù mịt, và trong khoảnh khắc, Vinh như thấy Minh đứng đó, trong tuyết, vẫn với nụ cười rạng rỡ ngày nào. Hình ảnh hiện lên rõ mồn một đến độ hắn suýt đưa tay ra chạm vào.
“Chúng tôi sang Ba Lan cùng nhau, năm 1992,” Vinh tiếp tục, tay run khi châm điếu thuốc thứ ba. “Liên Xô sụp đổ, đại loạn. Hai thằng không đường về, chẳng biết đi đâu. Minh vỗ vai tôi: ‘Vinh, mình làm lại từ đầu. Dù có chết, cũng phải sống cho đáng.’ Nó lạc quan kiểu điên rồ, luôn tin rằng mọi thứ sẽ ổn.”
Giọng Vinh chợt vỡ ra. Làn khói thuốc dày đặc hơn như bức tường che giấu đôi mắt đỏ hoe. Những ký ức cứ thế trào ra không kiểm soát. Hắn kể về những ngày hai người lăn lộn ở Warsaw, từ bán hàng chợ đến cộng tác cho tờ Quê Việt, cuộc chiến hàng ngày với đói nghèo và định kiến.
“Rồi một lần, phát hiện ra manh mối, chúng tôi điều tra đường dây buôn người. Công ty xuất khẩu lao động, trên giấy tờ thì đẹp đẽ, nhưng thực chất là bẫy lừa phụ nữ và trẻ em từ Việt Nam, Ukraina, Moldova.”
Vinh rít một hơi thuốc dài. “Chúng tôi tìm ra bằng chứng, nhưng quá ngây thơ. Mafia Chechnya đứng sau. Cầm đầu là Ruslan, cựu sĩ quan KGB. Hắn không tha thứ cho những kẻ dám chạm vào đế chế của hắn.”
Sveta khẽ hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Vinh im lặng. Điếu thuốc cháy dần trong gió lạnh. Hồi ức hiện về sống động đến rùng mình.
“Chúng tôi bị mai phục. Trong một con hẻm, không khác gì đêm qua. Tôi nóng tính, bốc đồng, tưởng mình vô địch. Nhưng Minh… nó đẩy tôi ra khỏi đường đạn.”
Vinh nhắm mắt lại, cơn đau nhói lên trong tim.
“Máu của nó nhuộm đỏ tuyết, ngay trước mắt tôi. Nó chết trong tay tôi, Sveta. Tôi ôm nó, nhưng chẳng làm được gì. Chẳng làm được gì cả…”
Giọng Vinh đứt quãng. Bàn tay hắn siết chặt bó hoa dại đến nát cả những cánh mỏng manh. Sveta tiến lại gần, đặt tay lên vai hắn, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đủ để truyền sức mạnh.
“Anh không thể thay đổi quá khứ,” cô nói khẽ. “Nhưng anh vẫn sống. Có lẽ… Minh biết anh sẽ làm điều tương tự cho cậu ấy.”
Vinh lắc đầu, khói thuốc cuộn quanh khuôn mặt hốc hác.
“Bốn năm trong tù, tôi thấy máu của nó trên tuyết mỗi đêm. Tôi tự hỏi tại sao tôi còn sống, khi đáng ra phải là nó đứng đây.”
Vinh nhìn tấm bia lạnh giá, ánh mắt vẽ nên nỗi đau không lời.
“Tôi không hiểu được tình bạn, Sveta. Không hiểu tại sao nó làm vậy.”
Một giọt nước mắt lăn trên má Sveta, tan vào chiếc khăn đỏ. Cô cúi đầu, giọng run run:
“Tôi cũng có những đêm như thế. Mẹ tôi bệnh nặng ở Belarus, còn tôi không thể ở bên. Tôi gửi tiền, nhưng tiền chẳng xoa dịu được cảm giác bất lực. Tôi bỏ học, bỏ Minsk, để chạy trốn cha tôi, nhưng tôi vẫn thấy mình có lỗi…”
Cô ngừng lại, nghẹn ngào. “Có lẽ… chúng ta đều mang những ngôi mộ trong lòng.”
Vinh nhìn cô, lần đầu tiên thực sự nhìn sâu vào đôi mắt xanh xám ấy. Hắn thấy phần nào bóng dáng mình trong nỗi đau của Sveta, thấy sự đồng điệu kỳ lạ giữa hai linh hồn xa lạ. Vinh đứng dậy, đặt tay lên bia mộ, rồi nói bằng tiếng Việt, giọng cương quyết:
“Mày yên nghỉ đi, Minh. Tao sẽ hoàn thành nốt việc của chúng ta. Ruslan sẽ phải trả giá, tao hứa đấy.”
Hắn quay sang Sveta, ánh mắt bùng cháy ngọn lửa quyết tâm.
“Tôi sẽ tìm ra sự thật về đường dây buôn người. Đó là việc cuối cùng tôi có thể làm cho Minh.”
Sveta gật đầu, không nói, nhưng ánh mắt cô nói lên tất cả – sự tin tưởng, sự đồng hành.
Khi họ chuẩn bị rời đi, Vinh chợt khựng lại. Cặp mắt hắn hướng về phía một ngôi mộ khác, cách đó không xa. Một người phụ nữ và một cậu bé đang đặt hoa, bóng dáng họ mờ ảo trong ánh nắng nhạt của mùa đông. Cậu bé với đôi mắt châu Á đen láy, đang cúi xuống đặt một cành hoa trắng lên mộ. Động tác của cậu cẩn thận, nhẹ nhàng, mang đậm bản sắc văn hóa không thể nhầm lẫn.
“Kỳ lạ,” Vinh thì thầm, ánh mắt dán chặt vào cảnh tượng.
“Gì vậy?” Sveta hỏi, theo hướng nhìn của hắn.
“Cậu bé kia… người châu Á,” Vinh nói khẽ. “Cách cậu ta đặt hoa… đó là cách người Việt làm. Và người phụ nữ kia, tôi như đã gặp đâu đó…”
Dòng suy nghĩ của Vinh bị cắt ngang khi cậu bé đột ngột quay lại, như cảm nhận được ánh nhìn. Đôi mắt đen láy của cậu gặp ánh mắt Vinh. Một khoảnh khắc kỳ lạ trôi qua, dường như có sợi dây vô hình kết nối giữa hai người.
Cậu bé bỗng nói gì đó với người phụ nữ, rồi chỉ về phía Vinh. Người phụ nữ ngẩng lên, ánh mắt giao nhau với Vinh, và trong một thoáng ngắn ngủi, cả thế giới như ngừng quay. Vinh cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì thời tiết, mà vì linh cảm rằng cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi tất cả.
===================
Chương 5: Gặp gỡ định mệnh
Nghĩa trang Bródnowski im lặng dưới ánh nắng nhạt, như bức tranh vẽ bằng tuyết và nỗi buồn. Những hàng mộ chí đứng lặng, phủ tuyết trắng tinh. Gió thổi nhẹ, cuốn những mảnh tuyết bay mù. Tiếng chuông nhà thờ xa xôi vọng lại, trầm bổng tựa lời cầu nguyện cho những linh hồn lạc lối.
Vinh vẫn đứng đó, trước mộ Minh, bó hoa dại nằm lẻ loi trên tấm bia lạnh. Bên cạnh hắn, Sveta siết chặt chiếc khăn len đỏ, mắt dõi theo ánh nhìn của hắn.
Vinh không thể rời mắt khỏi cậu bé ở ngôi mộ cách đó không xa. Một cậu bé châu Á, khoảng sáu bảy tuổi, với đôi mắt đen láy và khuôn mặt nhỏ nhắn, đang cẩn thận đặt cành hoa trắng lên mộ. Cử chỉ của cậu chậm rãi, thành kính, giống hệt cách người Việt đặt hoa cho người thân đã khuất. Người phụ nữ bên cạnh, tóc vàng buộc cao, mặc áo khoác xám, khẽ xoa đầu cậu. Ánh mắt cô dịu dàng nhưng buồn sâu thẳm. Vinh nhíu mày, cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong lòng. Hắn như đã từng gặp người phụ nữ này đâu đó, trong góc khuất của ký ức.
“Kỳ lạ,” hắn lẩm bẩm, giọng trầm đục. “Cách cậu bé đặt hoa… đó là cách người Việt làm.”
“Có thể là con nuôi?” Sveta nhẹ giọng, mắt cũng hướng về cậu bé. “Ở Ba Lan không hiếm trường hợp này.”
“Không phải thế.” Vinh lắc đầu, mắt vẫn khóa chặt vào cậu bé. “Người phụ nữ kia… tôi như đã gặp ở đâu đó.”
Bất chợt, như cảm nhận được ánh nhìn, cậu bé ngẩng lên. Đôi mắt đen láy chạm vào mắt Vinh qua lớp tuyết mỏng và khoảng cách vài mét. Khoảnh khắc lạ lùng trôi qua. Thời gian như ngừng đọng. Một sợi dây vô hình dường như kết nối hai người. Cậu bé khẽ mở miệng, nói gì đó với người phụ nữ, rồi chỉ tay về phía Vinh. Người phụ nữ ngẩng lên, ánh mắt cô chạm vào mắt Vinh, và trong thoáng giây, hắn cảm thấy tim mình đập mạnh, như bị kéo về một nơi không thể gọi tên.
Cậu bé bước về phía Vinh, từng bước nhỏ trên tuyết. Đôi mắt cậu không rời hắn. Sveta khẽ chạm tay Vinh, muốn hỏi điều gì đó nhưng im lặng, cảm nhận sự căng thẳng đang trào dâng. Khi chỉ còn cách vài bước chân, cậu bé dừng lại, ngập ngừng, rồi bất ngờ cất tiếng, giọng non nớt, đứt quãng, bằng tiếng Việt:
“Bố… bố ơi!”
Tiếng gọi ấy như lưỡi dao cắt qua cái lạnh, xuyên thấu những lớp băng trong lòng Vinh. Hắn đứng sững, ngưng thở, mắt mở to nhìn cậu bé.
“Nó nói gì?” hắn thì thầm, giọng khàn đặc, như không tin vào tai mình.
Người phụ nữ vội bước đến, nắm tay cậu bé. Ánh mắt cô hoảng hốt.
“Tomek, không được!” cô nói bằng tiếng Ba Lan, giọng run rẩy. “Xin lỗi, anh… cháu nhầm người rồi. Nó… chưa bao giờ bị thế.”
Nhưng Tomek không nghe. Nó giật tay khỏi người phụ nữ, bước thêm về phía Vinh. Đôi mắt đen láy ánh lên ánh sáng kỳ lạ.
“Bố…” nó lặp lại, khẽ khàng nhưng chắc nịch.
Vinh quỳ xuống, ngang tầm mắt cậu bé. Tay hắn run run khi chạm vào vai cậu. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt ấy, và trong khoảnh khắc, hắn thấy bóng dáng Minh. Nụ cười quen thuộc, ánh mắt ấm áp, như thể cậu bé này mang trong mình mảnh vỡ của người bạn đã khuất.
“Ta không phải bố cháu,” Vinh nói, giọng vỡ oà, nhưng tay vẫn đặt trên vai Tomek. “Cháu tên gì?”
“Tomek,” cậu bé đáp, giọng ngọng nghịu, rồi chỉ vào người phụ nữ. “Mẹ Marta.”
Marta đứng im lặng, mắt dao động giữa lo âu và bối rối.
“Xin lỗi,” cô nói nhỏ. “Tomek… nó mất bố cách đây hai năm. Có lẽ… anh làm nó nhớ đến ai đó.”
Vinh chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt hắn chuyển sang Marta, và ký ức chợt lóe: một gương mặt mờ nhạt trong bài báo cũ của tờ Quê Việt, về vụ án chưa được giải quyết.
“Chồng cô…” hắn nói chậm rãi, “tên anh ấy là gì?”
Marta lưỡng lự một lúc. “Việt,” cô cuối cùng lên tiếng, gần như thì thầm. “Nguyễn Văn Việt.”
Cái tên như cú đấm vào ngực Vinh. Việt. Người mà Hùng “Xám” đã nhắc, chết gần công trường xây dựng cách đây hai năm. Hắn nhìn lại Tomek, rồi Marta, cảm giác kỳ lạ giờ đã trở thành cơn sóng dữ dội.
“Anh ấy… chết thế nào?” Vinh hỏi, giọng run run, tay siết chặt bó hoa dại còn lại.
“Cảnh sát bảo là cướp đường phố,” Marta đáp, mắt tối sầm. “Nhưng tôi không tin. Việt… anh ấy không dễ bị cướp đâu. Có gì đó… không ổn.”
Sveta bước lại gần, chạm nhẹ vào cánh tay băng bó của Vinh.
“Vinh,” cô khẽ gọi, “chúng ta nên đi thôi.”
Nhưng Vinh vẫn dán mắt vào Tomek. Cậu bé nhìn hắn, ánh mắt đen láy như muốn truyền đạt điều gì đó mà chính cậu cũng không hiểu hết. Vinh cúi xuống, nhìn vào cổ cậu, và tim hắn như ngừng đập khi thấy chiếc vòng cổ bằng gỗ, khắc biểu tượng lạ: hình tròn với những đường cong như sóng biển.
“Cái này…” hắn thì thầm, tay chạm nhẹ vào vòng cổ. “Ai cho cháu vòng này?”
Tomek nhún vai, giọng non nớt: “Cháu… luôn có nó từ nhỏ.”
Marta nắm tay Tomek, kéo cậu lùi lại. “Chúng tôi phải đi,” cô nói gấp gáp. “Xin lỗi đã làm phiền.” Cô quay đi, dắt Tomek theo, nhưng cậu bé vẫn ngoái lại nhìn Vinh, như cố khắc ghi hình ảnh hắn vào trí nhớ.
Vinh đứng bất động. Bó hoa dại rơi xuống tuyết, những cánh trắng nhoà vào nền trắng xoá.
“Việt… Tomek…” hắn thì thầm. “Nhẫn là vàng, Minh ạ. Nhưng vàng thì hiếm, mà máu thì dễ chảy.”
Hắn nhìn mộ Minh, như thể người bạn cũ đang đứng đó, gật đầu hiểu ý.
Sveta đặt tay lên vai hắn. Chiếc khăn len đỏ thấm máu đêm qua giờ rực sáng dưới nắng nhợt.
“Anh ổn chứ?” cô hỏi nhẹ nhàng.
“Không,” Vinh đáp thẳng thắn, mắt vẫn dõi theo bóng Marta và Tomek đang mờ dần trong tuyết. “Nhưng tôi sẽ ổn. Có gì đó… kỳ lạ. Tôi phải tìm ra.”
Họ rời khỏi nghĩa trang. Tuyết lại bắt đầu rơi, xoá sạch dấu chân họ, nhưng không thể chôn vùi ngọn lửa vừa thắp lên trong lòng Vinh. Lời hứa với Minh, bí ẩn về Việt, và cậu bé gọi hắn là “bố” – tất cả như những vệt máu đỏ trên tuyết trắng, vẽ nên hành trình không thể quay đầu.
(Còn nữa)