Một chiều hoàng hôn buồn man mác…
Những hạt mưa cuối xuân nhảy múa trên mặt hồ Hóc Khế, như những giọt lệ của thời gian rơi vào khoảng không vô định. Những hạt mưa ấy, chúng đang thì thầm điều gì với tâm hồn người đã đứng trước ngưỡng cửa của tuổi hoàng hôn? Cái tuổi mà con đường phía trước không còn dài nữa, nhưng lại đầy rẫy những khúc quanh không lường trước được…
Hắn chợt thấy vài cánh hoa loa kèn trong feed Facebook, trắng tinh khôi, mỏng manh và đẹp đến nao lòng…
Loa kèn đã về… nghĩa là hắn lại sắp già thêm một tuổi nữa rồi.
Ngày xưa, nửa thế kỷ trước, đối với hắn, người bốn mươi tuổi đã là quá già, quá cũ kỹ… Như cách những đứa em bán phở vẫn thường đùa: “mấy ông già ấy chỉ đáng cho vào nồi mà ninh, may ra thêm được chút ngọt cho nước dùng”…
Vậy mà giờ đây, chỉ còn 2 năm nữa thôi, hắn sẽ bước vào tuổi “Lục thập hoa giáp”. Sáu mươi năm, một vòng tuần hoàn của cuộc đời…
Hắn khó nhọc châm điếu thuốc dưới làn mưa bụi và cứ thế, đầu trần đội mưa, lững thững bước đi.
Hắn thèm lại cảm giác tắm mưa của hơn năm mươi năm về trước…
Điếu thuốc cháy dở, hắn phải rít lấy rít để, chống chọi với những hạt mưa đang cố tình dập tắt nó. Giống như ngọn lửa sự sống vẫn cố gắng bùng cháy, dù biết rằng một ngày nào đó nó sẽ tắt lịm trong cơn gió vô thường…
U 60?
U 60, đó là khi nắng không còn vàng rực trên mái tóc đã úa màu thời gian, là lúc chân trời của cuộc đời hiện rõ đường viền, khiến ta không thể không tự vấn lòng mình: Phía trước, ai sẽ là điểm tựa cho ta?
Hắn chợt nhớ đến những câu chuyện đứt quãng, chắp vá của đám bạn đồng trang lứa. Từ bạn tiểu học, trung học cho đến đại học. Có những lúc, sau khi men nồng đã làm mềm môi cứng lưỡi, cả lũ chợt ngồi im thin thít, đăm chiêu suy ngẫm về ngày mai nơi ngưỡng cửa U60…
Những lúc như thế, hắn chỉ biết im lặng.
Im lặng để lắng nghe tiếng thời gian đang thì thầm những bí mật của tuổi già.
Và hôm nay, có lẽ hắn sẽ chia sẻ điều mà bản thân hắn tin là quan trọng nhất trong phần đời còn lại…
Phía trước, ai sẽ là điểm tựa cho ta?
Xin thưa ngay, quan điểm của hắn có thể sẽ không được nhiều người đồng tình. Bởi trong những điểm tựa cho phần đời còn lại mà hắn tự mình hoạch định, sẽ KHÔNG BAO GỒM CON CÁI!
CHÂN LÝ NHÓI LÒNG VỀ CHỖ DỰA TUỔI GIÀ
Hai mươi năm trước, khi xem bộ phim “Của để dành”, hắn đã quyết liệt phản đối quan điểm: Cha mẹ sinh con, nuôi con khôn lớn với tâm thế của kẻ “tích góp của để dành”!
Không, nghìn lần không phải vậy!
Hãy tự hỏi lòng mình xem?
“Nuôi con để dưỡng già” – câu nói đã thấm sâu vào tâm khảm của biết bao thế hệ người Việt. Chúng ta lớn lên, kết hôn, sinh con, nuôi con trưởng thành… và luôn âm thầm hy vọng rằng một ngày nào đó, khi chân run tay yếu, con cái sẽ là chỗ dựa vững chắc. Nhưng phũ phàng thay, đó chỉ là niềm hy vọng mong manh như sương mai trên đầu ngọn cỏ, một giấc mơ đẹp mà cuộc sống hiện đại đang từng ngày bẻ nát, vò nát, vứt bỏ…
Con cái của bạn, dù hiếu thảo đến đâu, cũng có cuộc đời riêng, những gánh nặng riêng và con đường riêng phải đi. Chúng có thể yêu thương bạn vô bờ bến, nhưng điều đó không có nghĩa chúng có thể là chỗ dựa bền vững cho bạn. Giữa cơn lốc cuộc sống hiện đại, đôi khi chúng còn chưa lo xuể cho bản thân và tổ ấm nhỏ của mình, làm sao có thể trở thành cây cột trụ vững chãi cho bạn?
Vậy thì, tuổi già nên dựa vào đâu?
Cái gì mới thực sự là điểm tựa vững chắc nhất cho hành trình cuối đời?
ĐIỂM TỰA THỨ NHẤT: CHÍNH BẢN THÂN BẠN
Không gì và không ai có thể thay thế được vai trò của chính bạn trong cuộc đời này. “Cây mục dần từ gốc, người suy dần từ chí”. Nếu có một sự thật không thể chối bỏ, đó là bản chất vô thường của vạn vật trong cõi nhân sinh này. Không một ai có thể làm chỗ dựa vĩnh hằng cho bạn, ngay cả những người thân thiết nhất.
Ở tuổi sáu mươi, chất lượng cuộc sống của bạn phụ thuộc rất nhiều vào sức khỏe bản thân. Một thân thể tráng kiện, một tâm hồn an yên, và một tư duy tích cực là những tài sản quý giá nhất. Hãy chăm sóc cơ thể như chăm sóc một báu vật vô giá, vì đó chính là ngôi nhà duy nhất bạn có thể trú ngụ trọn đời.
Bậc hiền triết xưa đã dạy: “Tâm bình an, lộc tự tới; lòng nóng giận, mạng sớm lìa”. Vì vậy, đừng vì những chuyện vụn vặt trong cuộc sống mà bực tức, bởi khi bạn tức giận, sức khỏe sẽ bị tổn hại, nhưng chẳng ai thực sự đau lòng vì bạn. Hãy học cách buông bỏ những điều không đáng, trân quý những gì đang có, và sống thanh thản với những ngày tháng còn lại.
Nếu bạn đã tạo dựng được một nền tảng sức khỏe vững vàng, một tâm hồn thanh thản, thì dù có phải đối mặt với những cơn gió ngược của cuộc đời, bạn vẫn có thể đứng vững, không cần phải nương tựa vào bất kỳ ai.
ĐIỂM TỰA THỨ HAI: NGƯỜI BẠN ĐỜI
Giữa biển người mênh mông, hai người có duyên mới nên duyên vợ chồng, cùng nhau vượt qua biết bao thăng trầm của cuộc sống. Lúc trẻ là vợ chồng, lúc già là bạn đời – câu nói tưởng chừng giản đơn nhưng chứa đựng một chân lý sâu sắc về hành trình chung của hai người.
Đến tuổi xế chiều, bạn mới cảm nhận được người bạn đời quan trọng đến nhường nào. Họ không chỉ là người chia sẻ mâm cơm, mà còn là người hiểu rõ từng nếp nhăn trên khuôn mặt bạn, từng nỗi đau thầm kín trong tâm hồn bạn. Họ biết khi nào bạn cần một lời động viên ấm áp, khi nào bạn cần một khoảng lặng để nghĩ suy. Họ là người duy nhất có thể nắm tay bạn bước qua từng giai đoạn thăng trầm của cuộc đời mà không cần một lời giải thích.
Sự đồng hành, nâng đỡ, sẻ chia của người bạn đời là điều không ai, kể cả đứa con hiếu thảo nhất, có thể thay thế được. Khi bệnh tật ập đến, người nằm cạnh giường bệnh chăm sóc bạn từng bữa ăn, giấc ngủ; khi cô đơn, người cùng bạn nhấp từng ngụm trà, ngắm hoàng hôn buông xuống; khi vui, người cùng bạn chia sẻ niềm vui nhỏ nhoi… đó chính là báu vật vô giá của tuổi già.
Vì thế, nếu bạn đang có một người bạn đời, hãy trân trọng và gìn giữ mối quan hệ này như gìn giữ viên ngọc quý. Đó chính là điểm tựa vững chắc thứ hai cho hành trình cuối đời của bạn.
Viết tới những dòng này, tim hắn nhói quặn lên…
Có lẽ nó đang đau rỉ máu…
ĐIỂM TỰA THỨ BA: TIỀN BẠC
Người thứ ba, có lẽ ít ai nghĩ đến nhưng lại vô cùng quan trọng, đó chính là tiền bạc. Trong xã hội hiện đại, tiền bạc không chỉ là phương tiện trao đổi, mà còn là chỗ dựa vững chắc cho sự độc lập và tự do của mỗi người.
Khi còn trẻ, chúng ta vất vả làm việc, tích cóp, và phần lớn thu nhập đều dồn vào việc nuôi dạy con cái. Chúng ta lo cho con ăn học đến nơi đến chốn, mua nhà, lập gia đình, và rồi hy vọng khi về già, con cái sẽ là chỗ dựa cho mình. Nhưng thực tế phũ phàng, khi đến tuổi cần được chăm sóc, nhiều người mới nhận ra rằng trông cậy vào con cái có thể chỉ là một trò đùa cay đắng của số phận.
Không phải vì con cái không hiếu thảo, mà đôi khi là vì chúng không đủ khả năng. Trong thời buổi kinh tế khó khăn, nhiều người con còn phải vật lộn lo cho chính bản thân và gia đình nhỏ của mình, làm sao có thể chu toàn cho cha mẹ già? Và nếu vì chút tiền dưỡng già của bạn mà khiến vợ chồng con cái cãi vã, thậm chí dẫn đến đổ vỡ gia đình, thì lương tâm bạn có yên không?
Vì thế, khi còn sức khỏe, hãy cố gắng tích lũy, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu. Đến lúc cần, tiền bạc còn hữu dụng hơn cả con người. Với một khoản tiền dự phòng đủ lớn, bạn có thể tự do lựa chọn cách sống những năm tháng cuối đời mà không phải phụ thuộc vào ai. Bạn có thể thuê người chăm sóc khi ốm đau, có thể du lịch khắp nơi khi còn sức, và có thể tự tin sống một cuộc sống độc lập, tự do, không phải cúi đầu xin xỏ bất cứ ai.
SUY NGẪM VỀ HÀNH TRÌNH CUỐI ĐỜI
Có lẽ, nhiều người sẽ cảm thấy đau nhói trong tim khi đọc những dòng này. Bởi trong sâu thẳm tâm hồn, ai cũng mong muốn được con cái yêu thương, chăm sóc lúc tuổi già. Nhưng thực tế cuộc sống đã chứng minh rằng, điều đó không phải lúc nào cũng xảy ra.
“Nước mắt chảy xuôi chứ có mấy khi chảy ngược” hả người ơi???
Không phải con cái không yêu thương cha mẹ, nhưng cuộc sống hiện đại với bao áp lực kinh tế, công việc, và gia đình đã khiến chúng không thể dành trọn vẹn thời gian và tâm huyết cho cha mẹ già. Và có lẽ, thay vì nuôi hy vọng hão huyền rồi đau khổ thất vọng, tốt hơn hết là chúng ta nên đối diện với thực tế phũ phàng và chuẩn bị cho mình những điểm tựa vững chắc nhất.
Sự thật là, không ai có thể gánh vác cuộc đời bạn thay bạn. Con cái có thể yêu thương, nhưng không thể thay bạn sống. Người bạn đời có thể đồng hành, nhưng không thể thay bạn già. Tiền bạc có thể giúp ích, nhưng không thể mua lại tuổi xuân đã qua. Vì vậy, hãy sống trọn vẹn từng ngày, chăm sóc bản thân, trân trọng người bạn đời, và quản lý tài chính một cách khôn ngoan.
Đó chính là ba điểm tựa vững chắc nhất cho hành trình cuối đời của bạn. Không phải là một lựa chọn bi quan, mà là một cách nhìn thực tế để có thể sống những năm tháng cuối đời một cách trọn vẹn và đáng trân trọng nhất.
“LỜI CUỐI CHO MỘT CUỘC TÌNH…”
Hành trình cuối đời, dù ngắn hay dài, đều xứng đáng được sống một cách tự do, độc lập và đầy ý nghĩa. Không ai muốn trở thành gánh nặng cho con cái, không ai muốn phải phụ thuộc vào lòng thương hại của người khác.
Vì vậy, hãy chuẩn bị cho mình ba điểm tựa vững chắc: một cơ thể khỏe mạnh, một tâm hồn thanh thản; Một người bạn đời đồng hành, và một khoản tiền dự phòng đủ lớn. Với ba điểm tựa này, bạn sẽ có thể tự tin bước đi trên quãng đường còn lại của cuộc đời, không phải lo lắng, không phải phụ thuộc, và đặc biệt, không phải trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai.
Hãy nhớ rằng, tuổi già không phải là điểm kết thúc, mà là một chương mới của cuộc đời. Và chỉ có bạn mới có thể quyết định chương mới ấy sẽ được viết như thế nào. Hãy viết nó bằng sự tự tin, bằng niềm vui, và bằng sự tự do mà bạn xứng đáng có được.
Bởi vì, cuối cùng, cuộc đời này là của bạn. Hãy sống nó theo cách mà bạn muốn, cho đến những giây phút cuối cùng.
Đấy, quan điểm của hắn chỉ nhõn có vậy.
Nếu bạn đồng ý thì hãy like và chia sẻ bài này. Biết đâu, cũng có một vài kẻ đang tuổi xế chiều nhưng vẫn mông lung, chưa hiểu mình là ai, mình cần cái gì, mình phải làm thế nào…???
(Hình minh họa sưu tầm trên mạng)
====================
Hồ Hóc Khế: Thuộc thôn Hòa Phước, xã Hòa Phú, Hòa Vang, Đà Nẵng – nơi hắn sinh sống và âm mưu một ngày nào đó sẽ kiếm sống bằng nghề đánh cá ở đây.