fbpx

Hành trình giành lại sự sống và cú “lội ngược dòng” ngoạn mục của bệnh nhân ung thư buồng trứng

Chị Tuyết Mai hiện tại rất khỏe mạnh và thường xuyên đi du lịch, khám phá các nền văn hóa trên thế giới.

“Hóa chất truyền vào người, chảy đến đâu, tôi cảm thấy đau rát, nóng ran đến đấy. Giống hệt thạch nham của ngọn núi lửa phun trào và thiêu trụi mọi thứ trên đường đi của nó. Quá trình truyền hóa chất tôi còn bị cháy cả đường ven, các khớp xương đau nhức kinh khủng, nhiều đêm bò dưới sàn nhà vì kiệt sức, không ngủ được… Bị ép tiền mãn kinh, người tôi bốc hỏa thường xuyên. Quá khủng khiếp và kinh hoàng, tôi đã muốn từ bỏ khi mới kết thúc đợt điều trị thứ 4”, chị Mai tâm sự.

Khám vô sinh mới phát hiện bị … ung thư
Vừa trở về từ chuyến du lịch dài ngày tại nước Mỹ xinh đẹp, chị Lê Tuyết Mai (sinh năm 1975, ở Hoàng Quốc Việt, Cầu Giấy, Hà Nội) đã dành cho tôi một buổi chiều để chia sẻ về cuộc sống của mình sau gần 2 năm nhận “bản án” ung thư buồng trứng. Thời điểm năm 2015, người phụ nữ nhỏ bé, dễ mến này không hề hay biết mình đang rơi vào tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”, bởi mọi thứ đều ổn và chẳng có gì khác lạ, bất thường.

Lúc bấy giờ, chị Mai có ý định sinh thêm em bé nên quyết định đến bệnh viện thăm khám. Sau khi kiểm tra, bác sỹ (BS) kết luận chị bị ứ nước vòi trứng nên không thể thụ thai được. Để giải quyết vấn đề này, chị cần phải phẫu thuật và khả năng có thai bình thường sẽ là 90%.

“Lần ấy tôi may mắn được BS Quyết, Giám đốc Viện Phụ sản Trung ương trực tiếp phẫu thuật. Trong quá trình mổ, BS Quyết phát hiện giữa khe đại tràng và buồng trứng của tôi có một khối u rất nhỏ khoảng 0,5cm. BS phán đoán nó là u bì, khoảng 99% lành tính nhưng vì cẩn thận nên mang xét nghiệm xem thế nào. Sau mổ được 3 ngày, tức là ngày 20/11/2015, BS gọi điện yêu cầu tôi đến bệnh viện và báo tin tôi bị ung thư buồng trứng. Tôi rất sốc. Không thể tin được vì vốn dĩ tôi khỏe mạnh như một con voi. Tôi quát BS “Anh có bị nhầm không? Anh xem lại tên bệnh nhân đi! Không phải em đâu”. BS biết tôi sốc nên nhẹ nhàng “Đây, em nhìn này, mọi thứ chính xác rồi. Em hãy bình tĩnh, lên gặp BS tư vấn và nhập viện đi!”. Tôi còn hỏi lại “Nhập viện làm gì?” nữa chứ. Không tin mình bị ung thư, tôi xin lại các mẫu phẩm mang đến các bệnh viện khác kiểm tra. Tại bệnh viện 108, kết quả dương tính, viện K cũng vậy”, chị Mai chia sẻ.

Với sức khỏe tốt, chị Tuyết Mai có cơ hội đi du lịch nhiều nơi.

Chẳng nói thì mọi người cũng hiểu lúc đó tâm trạng của chị Mai xáo trộn như thế nào. Chị buồn bã, khóc lóc nguyên 1 ngày. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, chị bắt đầu chấp nhận thực tại và quyết định bước vào “cuộc chơi lớn”. Gia đình chị khi ấy ủ rũ, sầu bi như đưa đám, mâm cơm bê ra chả ai đụng đũa mà chỉ nhìn nhau khóc. Chị còn phải trấn an mọi người. Vậy là chỉ vỏn vẹn 1 tháng trời, chị Mai lên bàn mổ tới 3 lần và buộc phải cắt hết buồng trứng, tử cung để phòng ngừa khối u ác tính di căn. Tiếp đến, chị phải truyền hóa chất từ 9h sáng tới 8h tối. Mỗi lần như vậy, chị chẳng ăn được gì, nôn ói rất nhiều mặc dù đã uống thuốc.

Chị kể: “Cứ ăn vào cái gì là nôn ra cái đó, uống nước cũng nôn, thậm chí tất cả các loại mùi đều khiến tôi khó chịu. Đêm đêm tôi ngồi một mình dựa lưng vào tường, để 2 chiếc khăn 2 bên và quay sang nôn đầy vào đó. Hóa chất truyền vào người, chảy đến đâu, tôi cảm thấy đau rát, nóng ran đến đấy. Giống hệt thạch nham của ngọn núi lửa phun trào và thiêu trụi mọi thứ trên đường đi của nó. Quá trình truyền hóa chất tôi còn bị cháy cả đường ven, các khớp xương đau nhức kinh khủng, nhiều đêm bò dưới sàn nhà vì kiệt sức, không ngủ được… Bị ép tiền mãn kinh, người tôi bốc hỏa thường xuyên.

Quá khủng khiếp và kinh hoàng, tôi đã muốn từ bỏ khi mới kết thúc đợt điều trị thứ 4. Tôi nói với bố mẹ “Thôi con chết cũng được, chứ chẳng truyền hoá chất nữa đâu. Con sợ lắm rồi, không chịu được nữa!”. Cả nhà lại xúm vào an ủi, động viên tôi. Rồi cũng qua 6 đợt điều trị kinh hoàng. Ngày được ra viện, tôi đã ôm BS, y tá trưởng trong khoa và khóc nức nở. Tôi khóc không phải vì được ra viện, mà khóc vì mình không bị truyền hoá chất nữa”.

Ung thư không còn là “án tử”
Ra viện, chị Mai yếu ớt, leo lét như ngọn đèn dầu trước gió. Cơ thể thì phù phũng do bị giữ nước, da dẻ đen nhẻm, trông rất đáng sợ. Đầu chị trọc lóc và phải chít khăn. Sau này khi tóc mọc lên 1 chút, chị sang Singapor du lịch, khi nhìn thấy cái đầu của chị, rất nhiều người ta nói “Tôi thích cái đầu của bạn, nó rất cá tính”, mà chẳng hề biết, chị vừa trở về từ lằn ranh giữa của sự sống – cái chết. Sau điều trị, chị Mai bị đau nhức hết các khớp tay, chân và chẳng thể làm nổi bất cứ việc gì.

“Tay chân tôi không còn chút sức lực, cứ cầm vật gì lên là rơi ngay xuống đất. Tôi đã làm vỡ không biết bao nhiêu bát đĩa, cốc chén trong nhà. Đau khớp tới mức tôi không thể nắm tay lại được. Trở về nhà, men gan của tôi lên rất cao. Chức năng thận kém, tôi tiểu đêm rất nhiều. Đại tràng bị ảnh hưởng, tôi đi ngoài khoảng 10 lần/ngay, ăn gì lạ miệng là biết ngay, cứ xoèn xoẹt y như người tháo cống vậy. Chưa hết, tôi có nhiều u, hạch ở tuyến giáp. Khi truyền hóa chất, chúng bị sưng to, gây khó khăn, cản trở trong việc ăn uống. Các BS cũng tiến hành sinh tiết và biết nó là u lành tính nên không can thiệp.

Nằm ở nhà mãi cũng chán, tôi nghĩ cần tìm “lối thoát” cho sức khỏe của mình, phải tự cứu lấy bản thân chứ đừng ỉ lại, trông chờ vào bất cứ ai. Nghĩ là làm, tôi gắng gượng chống gậy ra công viên tập luyện. Tôi cũng theo tập Yoga và đi bộ mỗi buổi sáng nhưng thể trạng không cải thiện. Nghe tôi kể, có lẽ bạn hiểu được một phần, chỉ có những ai bị ung thư, từng phấp phỏng, lo sợ cái chết mới hiểu hết được việc sống khỏe mạnh đáng giá như thế nào”, chị Mai trải lòng.

Khoảng thời gian mệt mỏi ấy, chị Mai được một người bạn giới thiệu tới lớp học khí công Himalaya của thầy Trần Hoài Văn. Buổi học đầu tiên, chị Mai tới lớp với tâm lý bán tín bán nghi, ngồi thu mình vào 1 góc để quan sát thầy giáo hướng dẫn và tránh xa mọi người vì sức đề kháng còn rất kém. Trước đó, chị đã có 8 năm tập luyện bộ môn Dance sport và cũng đã thử qua Yoga, Aerobic nhưng chẳng ăn thua.

Kết quả kiểm tra sức khỏe định kì 6 tháng trước của chị Mai, chỉ số CA 125 chỉ còn 7.57 U/mL

Chị tâm sự: “Lớp học lần ấy đăng ký đông lắm, phải có đến 300 người. Những ngày đầu tập luyện, tôi đau khắp mình mấy, các khớp xương nhức nhối kinh khủng. Nhưng tôi mặc kệ, bất kể mưa phùn, gió bấc vẫn tập luyện đều đặn cả trên lớp lẫn ở nhà. Thầy Văn thường nói “Khắc đi – Khắc đến”, quả đúng như vậy! Sau vài buổi tập, tôi thấy dễ chịu, sảng khoái, ngủ sâu giấc hơn. Thầy khuyên tôi nên tập đầy đủ các bài Vạn Bộ Trường Sinh, Nạp – Xả, Ngũ Hành Động Công. Sau 2 tháng, khớp tay, chân của tôi ít đau, có thể cầm nắm được đồ vật và leo lên xe máy phóng vèo vèo ngoài đường. Tập được 4 tháng, tôi ăn ngủ rất tốt, không còn đau khớp nữa, tình trạng đi ngoài tong tỏng cũng chẳng còn. Men gan trở về bình thường mặc dù tôi chẳng uống 1 viên thuốc Tây hay điều trị ở đâu cả. Nhiều hạch tuyến giáp cũng biến mất, chỉ còn 1 khối u lành tính rất nhỏ.

Sáu tháng trước, tôi kiểm tra định kì, bác sĩ nói chỉ số ung thư của tôi bình thường. Trước đây khi ra viện, chỉ số ung thư CA 125 của tôi là 10.9 U/mL, sau vài tháng tập khí công Himalaya kết hợp với ăn uống, chỉ số này giảm xuống còn 7.57 U/mL (CA 125 là một chất chỉ điểm cực kỳ chính xác đối với các khối u biểu mô không nhầy của buồng trứng, với người bình thường chỉ số này <35U/mL – PV). Tôi rất vui. Tôi còn không tin và đã yêu cầu BS kiểm tra lại. Kết quả vẫn vậy, các chỉ số khác cũng đẹp mĩ mãn, đúng là thần kì!”

Chị Tuyết Mai: “Rất nhiều người mắc K hỏi tôi bí quyết ăn uống, luyện tập để khỏe mạnh. Tôi đều tư vấn cho họ. Thực ra tôi chẳng có bí quyết gì, chỉ ăn nhiều rau củ quả, sử dụng một số loại thực phẩm chức năng và tập Khí công Himalaya thôi…”

Hiện tại, sức khỏe của chị Mai đã đạt được 90% so với khi chưa bị ung thư. Khỏe mạnh, chị thường xuyên đi du lịch, khám phá các nền văn hóa khác nhau trên thế giới. Chị vui vẻ cho hay, sống tới ngày hôm nay, chị luôn cảm thấy may mắn vì có gia đình kề vai sát cánh, bạn bè ở bên động viên, các BS nhiệt tình cứu chữa. Và có một người Thầy luôn tạo niềm tin, động lực để chị cố gắng luyện tập sống trọn KIẾP NGƯỜI.

“Rất nhiều người mắc K hỏi tôi bí quyết ăn uống, luyện tập để khỏe mạnh. Tôi đều tư vấn cho họ. Thực ra tôi chẳng có bí quyết gì, chỉ ăn nhiều rau củ quả, sử dụng một số loại thực phẩm chức năng và tập khí công Himalaya thôi. Tôi xin chân thành cảm ơn thầy Trần Hoài Văn cùng pháp môn khí công Himalaya vì đã giúp tôi sống vui, khỏe và luôn cảm thấy cuộc đời này quá ý nghĩa”, chị Mai nói.

Biên Thùy (Tuổi trẻ & Đời sống)

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.