Những năm tháng lâm trọng bệnh, cuộc sống của bà Ngọc Anh như rơi vào bế tắc. Lúc nào cơ thể bà cũng ở trong tình trạng chếnh choáng, hụt hơi, thường xuyên phải nhập viện cấp cứu. Từ chỗ bị suy tuyến giáp và hạ canxi máu, sau này, bà Ngọc Anh mắc phải hàng loạt các bệnh lý khác nhau như trĩ ngoại, nhược cơ, sỏi thận, gan nhiễm mỡ độ 3, thiếu máu cơ tim, rối loạn tiền đình…
Cùng lúc mắc cả đống bệnh
Bà Nguyễn Ngọc Anh (sinh năm 1956, sống tại phố Triệu Việt Vương, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội) trước công tác tại Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam nay đã nghỉ hưu. Ở tuổi lục tuần, người phụ nữ này đã có “bề dày” đáng nể về bệnh tật. Tuy nhiên, sau hơn 1 năm bén duyên với khí công Himalaya, bà chẳng những đẩy lùi được nhiều căn bệnh kinh niên, mà da dẻ còn hồng hào, tươi sáng, tinh thần vui vẻ, phấn chấn.
Nhấp chén trà nồng đượm mùi mật ong, bà Ngọc Anh bắt đầu kể về quãng thời gian khổ sở vì bệnh tật hành hạ. Bà nhớ lại: “Năm 1997, cơ thể tôi rất mệt mỏi, thở dốc, leo cầu thang mà hổn hà hổn hển. Sang năm 1998, chỉ trong vòng 2 tháng tôi sụt mất 8 kg, người gầy tong teo, mặt mũi nhăn nheo, nhìn rất già nua. Lúc ấy tôi chỉ mới 42 tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng từng đám bên trong, trông rất chán đời. Tôi hay run rẩy, khó thở, tim đập nhanh, nói chuyện không ra hơi. Tôi đi khám và biết mình mắc bệnh Basedow (còn gọi là cường giáp – một bệnh lý của tuyến giáp với triệu chứng điển hình: bướu cổ, lồi mắt, rối loạn tim mạch). Nguyên nhân có thể do tôi lo âu, căng thẳng, mệt mỏi. Sau đó, BS cho tôi uống thuốc chống cường giáp trong vòng 6 thắng với liều lượng “tấn công” trực diện. Thế rồi, các chỉ số tạm thời trở về mức bình ổn. Năm 1999, suy đi tính lại, tôi quyết định phẫu thuật với mong muốn đoạn tuyệt căn bệnh đáng sợ này. Thế nhưng, sau đó tôi lại bị suy giáp và dẫn đến hạ canxi máu”.
3 ngày sau mổ, bà Ngọc Anh có dấu hiệu của chứng hạ canxi máu khi tay chân co quắp, mồm miệng cứng lại và méo xệch đi. BS phải nhanh chóng tiêm cho bà 1 ống canxi. Loại canxi này khá đáng sợ, chỉ cần chệch ven một chút sẽ dẫn đến thối thịt ngay. Suy giáp thì hoàn toàn ngược lại với cường giáp. Cường giáp khiến người ta gầy rộc đi, nhưng suy giáp lại gây ra béo bệu theo kiểu bị giữ nước. Mặt mũi của bà lúc nào cũng tròn vo, da dẻ trắng tái. Từ ấy, ngày nào bà Ngọc Anh cũng phải uống thuốc bổ sung hooc – môn chống suy tuyến giáp và canxi. Từ 2 căn bệnh trên, gần như toàn bộ cơ thể bà Ngọc Anh bị ảnh hưởng, liên tiếp mắc phải các bệnh lý oái oăm. Bà bị rối loạn tiền đình, mất ngủ triền miên, uống thuốc cũng như không, đêm chỉ chợp mắt được 2 tiếng, khi thì thức trắng. Lúc nào cũng trong tình trạng chếnh choáng, ngồi dậy đứng lên hoa mắt chóng mặt, đi đường cứ như trên mây trên gió.
“Năm 2003, tôi bị rối loạn tiền đình kinh khủng, bình thường cứ thay đổi tư thế thì gặp vấn đề nhưng lúc bấy giờ chỉ nằm một chỗ mà mọi thứ cứ quay như chong chóng, vừa ngồi dậy đã nôn “vọt cần câu”. Tôi vào bệnh viện cấp cứu, huyết áp lại tụt nên càng mệt mỏi. Năm viện nửa tháng, tôi được về nhà. Mặc dù tôi uống thuốc canxi rất nghiêm chỉnh nhưng chẳng cải thiện là bao, kiểm tra ở bệnh viện Medlatec mới biết khả năng hấp thụ canxi của tuyến giáp chỉ được 33% còn lại thải ra ngoài, coi như phí tiền.
Bệnh ảnh hưởng đến mắt, năm 2003, tôi thay thủy tinh thể mắt bên phải và 7 năm sau thay thủy tinh thể mắt còn lại. Sức đề kháng kém nên tôi rất hay ốm vặt và ho. Khả năng nói khó, thở rít, nói được 2 câu đã nghẹn lời, cười nhiều cũng mệt, ăn uống rất dễ sặc. Đã thế tôi còn hay hồi hộp, sợ tiếng động lớn, sợ người ta quát mắng mình. Lúc đó, tôi chẳng khác gì người bị trầm cảm. Tiếp theo, tôi bị trào ngược dạ dày, ợ chưa cứ “khét lẹt”, nóng ran hết cổ họng, thỉnh thoảng còn buồn nôn. Tim của tôi chịu ảnh hưởng rõ nhất, do mạch đập nhanh nên thiếu máu cơ tim triền miên, gây ra những cơn đau nhói như kim châm. Có lần tôi đau nhói xuyên cả sau lưng, phải nằm im và uống thuốc hạ mạch. Nhưng khi uống hạ mạch không ăn thua thì phải đi cấp cứu. Tôi còn bị bóng tim to, hở van tim 3 lá nhẹ, hở nhẹ cả động mạch phổi nữa.
Béo mà không phải do ăn nên tôi bị gan nhiễm mỡ độ 3. Năm 2014 khi siêu âm thì phát hiện có 1 viên sỏi nhỏ nằm trên đài bể thận. Tôi uống thuốc Đông y, vài tháng sau kiểm tra thì viên sỏi không còn nữa. Hồi đó tôi còn bị protein niệu tức là thận không thể giữ được protein trong máu dẫn đến tình trạng đi tiểu ra protein. Đại tràng rất yếu ớt. Có dạo tôi công tác ở Thái Bình, “đi ngoài” hơn 20 lần/ngày, cứ ôm bụng chạy ra chạy vào nhà vệ sinh liên tục. Đến khi cơ thể suy nhược, không thể chịu đựng được nữa phải gọi xe cấp cứu. Như đã nói, toàn thân của tôi đều ảnh hưởng, xương khớp có vấn đề và nhược hết cơ, không xách được vật gì nặng. Tôi còn thoát vị đĩa đệm đốt sống lưng L4, L5, xương rất giòn và dễ gãy. Một lần tôi vội công việc, chạy và vấp ngã thế mà gãy xương cổ chân”, bà Ngọc Anh chia sẻ.
Dần dần cơ thể bà suy kiệt nhưng vẫn nặng 80 kg. Sau chuyến du lịch ở Nhật về, bà bị suy giáp, hạ canxi máu cấp, mạch nhanh kinh khủng và phải nhập viện. Bà nằm ở đó nửa tháng rồi về trong tình trạng chân không bước nổi. 10 ngày sau, đúng hôm giỗ mẹ chồng, bà lên cơn khó thở, huyết áp tăng cao phải đi cấp cứu. Vào viện, BS lập tức cho bà thở oxy và truyền canxi. Lại nằm nửa tháng, bà ra viện vẫn trong tình trạng yếu ớt, không đi bộ nổi 20 mét.
Sang tới năm 2015, bà Ngọc Anh bị hạ canxi máu 3 lần chỉ còn 0,11 mmol/l, phải nhập viện trong tình trạng cấp cứu, không thở được, đầu choáng váng, da dẻ trắng bệch. Lúc bấy giờ chị Nguyễn Kim Phương (nhân vật ở bài viết kì 1 bị ung thư đại tràng – PV) làm cùng cơ quan với bà gọi điện khuyên nên tập khí công Himalaya. Bản thân chị Phương đã tập được 3 tháng và thấy môn này rất hiệu quả nên cả nhà đang theo đuổi. “Nghe Phương nói tôi cứ ừ hử vì lúc ấy người còn mệt lắm, với cả cũng chẳng tin. Bởi trước đó tôi đã tập yoga và thử cả khí công Thăng Long nhưng không cải thiện. Ngày 12/9/2015, tôi tiếp tục hạ canxi máu, lần này canxi của tôi ở mức 0,11 mmol/l mà tối thiểu cần phải có là 1,0 mmol/l. Còn khi tôi không phải cấp cứu thì canxi máu chỉ loanh quanh 0,33 mmol/l thôi. Lần ấy thoát vị đĩa đệm hoành hành, tôi đau đến chảy nước mắt, cột sống cứng lại phải chiếu tia hồng ngoại và đeo đai định hình. Rồi còn bị lây chéo bệnh zona thần kinh. Tôi nằm viện 1 tháng, canxi máu lên được 0,8 mmol/l. Tôi phấn khởi lắm, sáng hôm sau hăm hở đi bộ lên Vincom mua đồ, nhưng chỉ bước qua mấy số nhà đã phải quay trở lại vì quá mệt. Ngày xưa tôi thon gọn, nhanh nhẹn, tháo vát thì bây giờ trì trệ, nặng nề, yếu ớt và chẳng thể làm nổi bất cứ việc gì.
Lại nói về khí công Himalaya, tháng 9 khi tôi đang nằm viện, vợ chồng Kim Phương vào thăm. Ôi! Nhìn thấy cô ấy, tôi choáng. Choáng là vì lúc Phương bị bệnh tôi đã được chứng kiến, người gầy rộc, da xám ngoét, tóc tai xơ cứng lại. Nhưng hôm vào thăm tôi thì mặc quần sooc, áo phông, da dẻ hồng hào, mặt hớn hở, thần sắc khác hẳn cứ như một vận động viên thể thao thực thụ. Thấy Phương tràn đầy năng lượng, tôi yêu cầu cô ấy đăng kí lớp nhập môn khí công Himalaya để ra viện theo học luôn”, bà hào hứng kể.
Ra viện, sức khỏe hãy còn yếu nhưng bà Ngọc Anh quyết tâm theo học môn phái này và coi đây là hi vọng, điểm bám víu cuối cùng. Lo lắng, sợ vợ không trụ nổi, chồng bà kiên quyết hộ tống đưa đi đón về. Đến lớp, thấy thầy giáo khuôn mặt ngời ngời, ánh mặt rực lửa, giọng nói sang sảng, bà Ngọc Anh phấn chấn hẳn. Buổi đầu tiên chỉ tập nửa tiếng bài Vạn Bộ Trường Sinh, vậy mà đêm đó bà đã ngủ ngon lành. Sau 10 ngày thì bỏ được đai định hình cột sống, tuy lưng vẫn còn cứng.
Bà Ngọc Anh cười bảo, ngày trước uống thuốc tuần hoàn não chỉ ngủ được 2 – 4 tiếng, giờ vẫn loại thuốc đó nhưng ngủ tận 6 tiếng và không bị tỉnh giấc giữa đêm. Do thần kinh luôn trong tình trạng căng thằng, bà chẳng bao giờ ngủ trưa vậy mà sau khi tập khí công, trưa nào cũng phải “đánh” một giấc. Bà theo học được 3 tháng, một số triệu chứng thuyên giảm, hiện tượng đau nhói tim rất ít, mệt lắm mới bị 1 lần, khi xưa thì ngày nào cũng bị. Trào ngược dạ dày biến mất. Mạch và tuyến giáp của bà cũng bình ổn song vẫn phải uống thuốc. Canxi máu từ 0,8 đã lên 1,08 mmol/l trên cả mức tối thiểu, tuy vẫn uống thuốc nhưng liều lượng đã giảm đi. Đại tràng khỏe hơn hẳn, lúc trước bà triền miên đi lỏng 8 lần/ngày thì giờ chỉ 2 lần/ngày nhưng phân bình thường. Cân nặng giảm từ 78 xuống 73 kg.
Bà nói tiếp: “Tập được 5 tháng, tôi không đau khớp nữa, thoát vị đĩa đệm dường như chẳng còn, lưng mềm hẳn ra. Cũng quãng thời gian ấy, bệnh rối loạn tiền đình bỗng dưng mất tăm mất tích, tất cả các cơn choáng váng, quay cuồng không còn, tôi hết cả say xe. À! trước đây tôi còn bị trĩ ngoại, chẳng thuốc thang gì đâu, tập khí công mà nó thụt vào đấy nhé! Gia đình thấy tôi khỏi bệnh phấn khởi lắm. Bạn bè ngỡ ngàng nói: “Ngọc Anh bây giờ thay đổi 180 độ, ngày xưa trông như người trầm cảm, rệu rã, sồ sề đến sợ”. Lúc nằm viện, tôi được xem là bệnh nhân điển hình của khoa nội tiết vì bệnh quá nặng. Thế mà khi gặp lại, các bác sỹ rất bất ngờ lại còn gặng hỏi tôi có bí quyết gì mà thay da đổi thịt như thế, tôi vui vẻ chia sẻ ngay.
Thầy Văn vẫn bảo Vạn Bộ Trường Sinh là cơm tẻ ngày nào cũng phải tập nhưng tôi luôn coi bài tập đó và Trường Xuân Công là cơm và không thể bỏ qua. Hiện nay, tôi vẫn theo đuổi môn phái này, vẫn bắt 2 – 3 chặng xe buýt để đến lớp duy trì. Sức khỏe cải thiện, tinh thần cũng được nâng lên, sẵn tính quảng giao nên tôi rất thích gặp gỡ, hàn huyên với bạn bè. Đặc biệt, ngày xưa khi bị bệnh, tôi chẳng thiết tha thứ gì, suốt ngày mặc quần âu, áo sơ mi cổ Đức màu đen – trắng, bây giờ tôi rất chú ý đến thời trang, thích được mặc đẹp lắm. Rảnh rỗi tôi lại ngồi thêu tranh tặng người thân để luyện mắt, tay và trí nhớ. Gần đây tôi còn lên đỉnh Phan Xi Păng, mặc dù có cáp treo và tầu cao tốc nhưng cũng phải leo mấy trăm bậc thang nhưng tôi vẫn khỏe re”.
Khỏe mạnh nhờ khí công Himalaya, bà Ngọc Anh tri ân môn phái bằng cách giới thiệu, khuyến khích mọi người tập luyện. Bà còn làm thơ tặng thầy Trần Hoài Văn: Mới năm nào đó đây thôi/Triền miên bệnh tật đọa đầy thân tôi/Đĩa đệm thoát vị thôi rồi/Không ngồi, không đứng, nằm thời mới yên/ Áo giáp bó chặt liên miên/ Tuyến giáp suy giảm, canxi hạ nhiều/Chân tay co quắp phiêu diêu/ Thít mạnh đường thở, mắt mờ dần thôi/ Mạch thì rối loạn ngất ngây/ Tiền đình choáng váng, lần hồi bước đi/May mắn gặp được cơ duyên/ Ra viện, vào lớp nhập môn gặp Thầy/ Quyết chi tu luyện từ đây/ Nhiều bệnh lui bước, từ đây khỏe nhiều/ Người chắc khỏe, thật siêu/ Nhờ Khí công đó, mọi điều như mơ/ Phan Xi Păng đó nên thơ/Mong ước lên đỉnh, núi cao mây mù/ Đã toại nguyện bao mong chờ/ Cảm ơn Thầy dạy, khí công tuyệt vời!
Biên Thùy (Tuổi trẻ & Đời sống)